Yêu hết một mùa đông...

Ả bảo gần đây tôi nhạt.

Tôi cười. Ả lại bảo, bây giờ đến nụ cười cũng nhạt.

Tôi hơi ngượng nên không cười nữa. Những lời quan tâm, nếu được người nhận lắng nghe một cách lặng lẽ hơn, có lẽ sẽ tốt.

Gần đây tôi không viết được gì nữa. Đầu óc lúc này tràn ngập những thứ nhạt nhẽo và thực tế như người Anh, lại mang khuấy tung lên như mớ bòng bong kiểu Đức, để rồi cố tìm cách gỡ từng nút thắt một theo cái cách lãng mạn ngây thơ như người Pháp. Tôi bảo, tôi là đứa con rơi của tư tưởng. Ả không nói nữa. Những điều kiểu như thế này luôn đưa mày vào thế độc thoại. Tôi nói, tôi vốn đã cô đơn như thế đấy.

...

- Làm sao thế?
- Chẳng làm sao cả! Tao thèm
- Thèm?
- Không! Không chỉ là thèm! Tao khát, tao phát điên vì thiếu thốn, phát điên vì sự thiếu thốn đủ đầy!
- Cần phải biết tôn trọng, không phải chỉ là tôn trọng thể xác, mà còn phải tôn trọng cả tinh thần của người khác nữa!
- Sự tôn trọng có ích gì cho cơn khát thèm?
- Cũng giống như đạo đức và dục vọng vậy.

Chưa bao giờ tôi có cảm giác mình giàu bản năng chiếm hữu và khao khát đến thế. Nhưng tôi đổi giọng: "Giá như mày đừng khơi dậy trong tao những điều đó! Tao vốn đã có thể tiếp tục nhạt nhẽo, nhạt đến khi nào không còn mùi vị nữa thì thôi..."
...
Ít ra cũng có cơ hội ảo tưởng rằng mình đang thật vui vẻ, nhiều mối quan hệ tốt đẹp, và sống thoải mái như là chính mình.

Thế rồi tôi cao giọng, đọc qua một bài thơ của Lưu Trọng Lư bằng một thứ gì đó rất gần với cảm xúc thật. Tôi không bao giờ nhớ "Một mùa đông", trừ phi cảm thấy xa xôi và cô đơn trong một mối quan hệ nào đó:
Đôi mắt em lặng buồn 
Nhìn thôi mà chẳng nói 
Tình đôi ta vời vợi 
Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông 
Không một lần đã nói 
Nhìn nhau buồn vời vợi 
Có nói cũng không cùng.

Giời hết một mùa đông 
Gió bên thềm thổi mãi; 
Qua rồi muà ân ái: 
Đàn sếu đã sang sông.

Em ngồi trong song cửa 
Anh đứng dựa tường hoa 
Nhìn nhau và lệ ứa 
Một ngày một cách xa.

Đây là dải Ngân hà 
Anh là chim Ô thước 
Sẽ bắc cầu nguyện ước 
Một đêm một lần qua.

Để mặc anh đau khổ 
Ái ân, giờ tận số 
Khép chặt đôi cánh song! 
Khép cả một tấm lòng. 

Em là gái trong song cửa 
Anh là mây bốn phương trời 
Anh theo cánh gió chơi vơi. 
Em vẫn nằm trong nhung lụa.

Em chỉ là người em gái thôi 
Người em sầu mộng cuả muôn đời 
Tình em là tuyết dăng đầu núi 
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời.

Ai bảo em là giai nhân 
Cho đời anh đau khổ? 
Ai bảo em ngồi bên cửa sổ 
Cho vương víu nợ thi nhân?

Ai bảo em là giai nhân 
Cho lệ tràn đêm xuân? 
Cho tình tràn trước ngõ, 
Cho mộng tràn gối chăn?
...
Chỉ thế thôi, đoạn sau không hay nữa, nên tôi không đọc. Ả cười khúc khích. Cái đồ khó gần!

- "Em là gái bên song cửa/anh là mây bốn phương trời/Anh theo cánh gió chơi vơi/Em vẫn nằm trong nhung lụa", có một chút đắng nhỉ?
(...)

Tôi tiễn ả về thật nhanh, nhanh đến mức không kịp nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc từ lúc nào. Tôi nói, tôi không bao giờ ở một mình, không bao giờ buồn, không bao giờ nặng lòng, nhưng vì thế, tôi vĩnh viễn khao khát, vĩnh viễn cô đơn...

"Nếu cần một chút gia vị cuộc sống, thì cứ đến đây"

Tôi đã từng nói thế với khoảng vài trăm triệu người. Tôi không bao giờ thiếu muối, thiếu đường, hoặc thiếu ớt, thiếu tiêu chi cả! Nhưng gần đây khẩu vị có vẻ thay đổi, thích ăn nhạt, hoặc là không có cách nào nêm gia vị vào chính khẩu phần của mình được. Cái thứ muối trong nhà giờ có vị như muối thô, mặn mà thì ít, mà chát đắng thì nhiều. Ăn không được!

Nhìn vào gương (lâu lắm rồi mới nhớ ra là trong nhà có gương), thấy râu tóc bờm xờm. Thực ra thì chụp ảnh lên cũng biết thừa là bờm xờm rồi, nhưng soi gương mới tin đó là sự thật. Cái thằng trong gương bảo: "Nè! Chải hộ cái đầu, cạo hộ chòm râu với!"

Tôi xoè bàn tay áp vào gương, lảm nhảm như một thằng điên: "Nè cái thằng kia! Có thể chạm vào tao một tí được không? Tao thèm người..."

À! Thực ra cũng không hẳn là thèm người. Đúng ra là thèm một cái gì đó có vẻ giống như người.

...

Tôi giơ tay với em một lần trong một buổi hẹn nho nhỏ. Nhưng em ở cách xa tôi đến vài triệu dặm. Tôi lại ngấm ngầm đọc: "Đây là dải ngân hà/Anh là chim Ô thước/sẽ bắt cầu nguyện ước/Mỗi đêm một lần qua//Để mặc anh đau khổ/Ái ân giờ tận số...", rồi tự cười nhạt, thực ra, tôi muốn đọc thơ Xuân Diệu cơ! Bởi vì tôi không đơn giản là với tay không tới nữa, tôi khát thèm, và tôi cô đơn đến phát điên...

- "Tình em là tuyết giăng đầu núi..."
- "Tình em là tuyết giăng đầu núi..."
- "Tình em là tuyết giăng đầu núi..."
- "Tình em là tuyết giăng đầu núi..."

Tôi bảo, tôi có thể nuốt chửng lấy em mà vẫn thấy em ở xa vạn dặm. Tôi bảo tôi thừa biết em đang ở đâu chứ không phải đang ở đây, nơi em ngồi. Tôi bảo ngồi thêm một giây cũng có khác gì nhau đâu! Thêm 1 giây ở bên ai đó, tôi vẫn không thấy ấm thêm một tí nào. Lần thứ hai soi gương trong ngày, cái thằng tôi cười ngặt nghẽo.

-Tao sẽ giết em mất! - Tôi nói.
- Làm thơ đi! - Nó nói.

Tôi nghiến răng. Trong đầu óc tôi lúc này chỉ thấy một ánh mắt thôi! Không có thơ! Và ánh mắt ấy, hoàn toàn không có gì trong đó cả! Nó quá xa để tôi có thể thấy gì đó...

Vậy đó!
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Xa-MagicZ-Feat-One-Large/IW60BEUD.html
P/s: Chỉ thích mỗi cái tên bài hát thôi! Nhưng chừng đó đã là quá đủ. 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét