Gia Lai không đề

- Khí hậu mát mẻ, không gian thoáng đãng, lại vắng người qua lại... quả là một cái xứ tuyệt vời!
- Và người ở đây cũng rất đẹp nữa?
- Phải! Người cũng đẹp, như người ở phía sau tôi lúc nãy chẳng hạn...
- Cười.
- Thế ở đây có cảnh sát giao thông không?
- Có.
- Không có nơi nào hoàn hảo cả! Bà phải biết rằng, một thế giới hoàn hảo phải không có cảnh sát giao thông.
- ...

Cô dâu xinh xắn có lẽ không biết rằng đó là một mẩu giễu nhại "Hoàng tử bé". Nhưng tôi không quan tâm lắm tới cô nên cũng không cần phải giải thích. Thực ra tôi quan tâm đến... em gái cô hơn pacman emoticon

Tôi giận cô khoảng chừng một triệu tám trăm năm mươi nghìn lượt. Dường như cô cố tình khiến tôi lỡ mất chuyến xe trở về Sài Gòn dự đám cưới 1 cô bạn tôi khá quý trọng, đồng thời cũng khiến tôi lỡ luôn trận chung kết WC 24 năm mới có 1 lần của Argentina. Từ thuở biết xem bóng đá đến giờ, Argentina của tôi chưa từng vào chung kết.

- Will u marry me?

Tôi cười. Trong rất nhiều trò đùa của hai con quỷ, à nhầm, hai cô gái đáng yêu, tôi chọn trở thành một con mèo nhỏ lẳng lặng nghe hai ả chọc ghẹo. Giá một nửa trong số đó hiểu rằng, nếu câu hỏi đùa đó xuất hiện sớm hơn, rất có thể tôi sẽ ngượng ngùng thật, và hoặc bỏ chạy mất dép, hoặc lẳng lặng gật đầu. Tôi đã thay đổi nhiều thật nhỉ? Và nếu không có một con mèo nhỏ khác vô tình đi ngang qua trước mặt, có lẽ tôi đã đắm chìm trong một giấc mơ hoang đàng nào đấy, nơi tôi vẫn thừa biết rằng mình chẳng ra gì, nhưng cũng kiên quyết không bao giờ từ bỏ.
- Rốt cục thì ả có gì hơn em nhỉ? Xinh đẹp hơn? Thông minh hơn? Duyên dáng hơn? Khéo tay hơn? Siêng năng hơn? Còn gì khác nữa chứ?
Tôi vẫn thường nói, tôi không bao giờ so sánh người tôi yêu với bất kỳ ai khác. Cho dù thực tế, cô ấy xấu xí hơn, ít quyến rũ hơn, ít hoạt bát hơn, ít thông minh hơn, hoặc ít hơn cả triệu thứ khác hơn, thì trong mắt tôi, cô ấy vẫn quá tuyệt vời để có thể thấp kém hơn người khác. Bất kỳ ai! Bất kỳ ai! Thế nên dù chỉ là một lời nói đùa vu vơ, và tôi cũng trả lời bằng một câu đùa vu vơ khác: "Quan trọng nhất là trẻ hơn colonthree emoticon ", trong lòng tôi cũng hơi không vui. Và tôi thích chọc ghẹo mẹ cô dâu, à nhầm, mẹ tôi ( colonthree emoticon ) hơn.
Dù sao em cũng là người đã khiến tôi thay đổi rất nhiều. Giá tôi có thể nói, đừng say như thế khi không có anh, và hãy thôi làm người khác, tất cả mọi người trừ anh, cảm thấy phiền lòng vì em nữa! 

Tôi buông tay mất rồi! 

Tôi không còn là một gã thư sinh say mê một cái bóng đến mức quên mất những nguyên tắc cố hữu bên trong mình nữa! Cũng không còn cố gắng tự thay đổi cách sống của mình cho phù hợp với một thứ gì đó mà chính tôi cũng không rõ nữa. Tôi vẫn thường nói, mặc kệ em là ai, mặc kệ em như thế nào, với tôi, nó không quan trọng. Khi yêu ai đó, tôi yêu chính con người họ, không yêu cái mà người khác đánh giá về họ. Thế nhưng, tôi buông tay mất rồi!

Thứ em cần không phải là tình yêu! Tôi muốn nói với cậu ấy như vậy, và nửa còn lại của chuyến đi cũng nói như vậy. Thứ em cần là một cái gì đó khác hơn, một chốn để em quay về. Em sợ cô đơn còn hơn bất kỳ một cô gái nào khác tôi từng biết, nhưng em cũng sợ chính mình, người sẽ tự tay đập tan nát chốn quay về. Cô gái ấy, không phải là người để người ta ôm riết lấy, mà là người ngồi yên nhìn theo, và sẵn sàng dang tay đón cô trở về. Tôi nói, chỉ cần nhẫn nại, nhưng không được quỵ lụy.

- Chờ đợi để được cái gì? Lắng nghe để được cái gì? Tin tưởng để được cái gì?

Chẳng được cái gì cả! Có rất nhiều điều vốn rất vô nghĩa như vậy đấy! Giả như nó cũng có chút ý nghĩa nào đó, thì có lẽ cũng chẳng xứng đáng với những gì mình bỏ ra phải không? Nhưng nếu như bạn không làm, thì ai làm đây? Nếu tôi yêu ai đó, tôi sẽ biết cách im lặng và hi sinh sao cho xứng đáng với tình yêu tôi dành cho họ. Càng say đắm, người ta càng lặng lẽ, và chịu đựng càng lâu. Với cô gái ấy, mọi thứ có thể còn phức tạp hơn. Cô không để yên cho bạn chờ đợi, cô tàn phá trái tim bạn, không phải giày vò, mà là tàn phá!

- Hậu quả nhãn tiền mà!

Tôi lại cười. Có những nụ cười không vui. Và có những cuộc vui chất toàn nỗi buồn. Những nỗi buồn không giống nhau nhưng được mô tả theo cùng một cách. Em níu tay tôi. Tôi thả tay em ra. Không phải tôi không muốn nắm lấy, nhưng tôi biết em không cần tôi, mà cần hình bóng ai đó ẩn hiện trong tôi. Tôi xoa đầu em. Giá như em biết tôi đang nghĩ gì. Dù sao, dấu răng của em trên cánh tay của tôi cũng vẫn còn. Nếu không có chàng trai "của em" ở đó, tôi sẽ chẳng cần phải giả vờ la oai oái lên đâu! Giá như chỉ cần 1 cắn 1 phát là giải tỏa được đầu óc, thì chút vằn vện trên tay tôi có đáng gì?

- Này! Cô dâu này!

"Rồi một ngày em (nhầm, là chị colonthree emoticon ) mặc áo cô dâu,
Anh (à nhầm, em) chụp ảnh cùng nhưng không là chú rể...

- Em cũng muốn cưới!
- Xin em tự nhiên!
- À! Mai mốt anh mang 25 chiếc bành bạch đến rước em về nhé!
- Cười.

Buổi sáng cuối cùng ở Pleiku, tôi đi dạo trên con đường chưa từng đi bộ sang. Cô hàng nước dễ thương vừa nhìn một lần đã biết là người từ nơi khác đến.
- Đến Gia Lai mà không ngồi uống cà phê một lần thì hẳn là tiếc lắm nhỉ?
- Có lẽ, nếu không ngồi hàng nước này thì hẳn là không phân biệt được cà phê với nước đậu đen rồi!
Người biết uống cà phê không đời nào thấy đắng, mặc dù cà phê càng ngon càng đắng. Cà phê Gia Lai làm đầu lưỡi ngọt lịm (dù gần như không có đường), và mặt lưỡi béo gậy. Chẳng ai cho cà phê kịp lan xuống gốc lưỡi cả! Thế nên bảo đắng cho vui, chứ rất khó thấy đắng.
Còn nước đậu đen thì thực ra là không rành lắm.
------------
Tôi nhìn em thêm một lần rồi xỏ giày đi thẳng. Thực ra thì cũng bị người khác hối, chứ nếu không cũng không có vội vàng đến vậy. Dù sao thì đi thẳng như thế có thể sẽ trông "phong lưu bất cố" hơn.
- Anh đi nhé!
- Chào nhé!
"Vĩnh biệt" - tôi giấu hai chữ đó lại, rồi lẩm nhẩm "Đôi mắt Pleiku". Tôi không thích Siu Black lắm, nhưng "Đôi mắt Pleiku" kể ra thì cũng không tệ:

"Em đẹp thế Pleiku ơi!
Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi!
Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, 
đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy..."
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Doi-Mat-Pleiku-Siu-Black/ZWZBI08D.html

Đăng nhận xét

0 Nhận xét