Chuyện vui đêm mồng một tết

Tôi vẫn thường nói rằng, tôi chỉ thích viết về những điều bản thân cảm thấy nó có thể mang một ý nghĩa nào đấy. Nghĩa là, có những điều thực sự khiến bản thân suy nghĩ rất nhiều, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau lòng, hoặc tức giận... nhưng chẳng có nghĩa là nó sẽ khiến tôi thực sự muốn viết về nó.


Và lần này, đó cũng là lý do khiến tôi chỉ đề cập đến một vài câu chuyện nho nhỏ, thay vì tất cả những điều có thể khiến tôi không còn cảm thấy an nhiên.

“Nửa đêm qua mưa đã rất to...”

Tôi đưa ngoại đến chùa thăm hòa thượng, rồi một mình ngồi ngoài ghế đá ngẩng mặt nhìn trời. Nàng luôn mang lại những cơn mưa mỗi khi đau buồn. Giống như ông trời thay nàng khóc vậy. Tôi chưa từng thấy nàng khóc. Chỉ thấy mình ướt đẫm dưới những cơn mưa mỗi khi nàng nhớ về một ai đó.

- Từ bên ấy sang bên này, trời đã ngưng khóc nhỉ?

Thế nhưng đến cuối buổi tối, vừa đưa ngoại đến thăm nhà thì trời đã buông mưa tầm tã. Tôi nhấc điện thoại, muốn nói với nàng rằng: Nhỏ ơi! Đừng khóc nữa! Anh ướt đẫm mất rồi!

Mấy đứa nhỏ cười giỡn khắp nhà. Người lớn tụ lại một chỗ chuyện trò. Cơn mưa nặng hạt đổ xuống mái tôn rào rào.

“Đá có thể vỡ, nhưng sự cứng rắn vẫn không thay đổi” (Lã Thị Xuân Thu)

- Có một cách rất hay để không nhấc điện thoại lên, đó là vung tay ném nó xuống nền nhà cho vỡ nát đi.

Tôi mỉm cười với ý nghĩ ấy. Trong lòng bỗng vui hơn một chút. Rằng dường như, nỗi nhớ em, nhất là trong một đêm mưa như thế này, dường như không đủ để thắng cảm giác tiếc của, sợ hỏng điện thoại.
Cơn mưa nhẹ dần rồi gần như tắt hẳn. Chốc chốc, nó lại âm ỉ nổi lên một vài nhịp giống như nhắc cho người ngồi dưới mái tôn rằng, tôi vẫn còn ở đây đấy. Nỗi đau của nàng cũng vậy. Nó trút xuống tôi bằng những cơn bão cuốn qua đêm yên tĩnh, sau đó dần dà chỉ còn là những chặp mưa nhỏ nhắc nhớ nỗi đau còn dài. Nhưng cơn bão nào rồi cũng sẽ tan. Một ngày nào đó, trời lại nắng đẹp... À! Thực ra thì nàng thích tiết trời âm u hơn. Mây che râm mát và những cơn gió se se khiến cho nàng không cần phải phàn nàn, rằng nàng sẽ héo đi như một đóa thiên hương giữa trời nắng gắt. Nhưng tôi đang nói về một thế giới quang đãng không còn bão tố. Ở đó, nàng sẽ lại mỉm cười tươi trong như mật ngọt. Tôi bảo rồi! Nàng không cần phải quá ngọt ngào, bởi vì nàng là mật ngọt của tôi.

Tôi đưa ngoại về rồi vội vàng trở về nhà vào cuối cơn mưa. “Cần thiết thật sự mới nhậu” nhé! Tôi gật đầu. 

Dù sao thì, tôi lại ướt mất rồi!

Một cú điện thoại vào lúc 21h00: 

- Này Khang! Mày đâu? Xuống ngoại nhậu nào!
- Làm biếng!
- Mai anh đi sang nhà vợ rồi! Xuống nhanh đi!
- 9h tối rồi. Em nhác đi!
- ...

Nếu trong lòng cảm thấy không vui, đừng để mình phải say! Nhất là khi...

Tôi luôn tự nhắc mình như thế.

21h35’, cơn mưa tưởng chừng như đã tắt lại âm ỉ trở lại.

- Mưa ngay tối mồng một, năm nay hẳn là làm ăn được.
- Ngoại trừ chuyện mấy người trồng điều năm nay hẳn là mất mùa.
- ...

Liệu có thật là trời sẽ ngừng mưa không nhỉ?

Đăng nhận xét

0 Nhận xét