Từ trên núi Bà Rá

Tôi lắc đầu cười một nửa nụ cười với đôi tình nhân trẻ (có lẽ nên dùng từ như thế là hơn cả). Những kỷ niệm ngọt ngào của họ có rất ít phần dính dáng đến tôi. Nhưng tôi lại xuất hiện với hình dạng một loài kỳ đà, hoặc thứ gì đó đại loại như vậy.

- Ta có nhiều điểm chung đấy nhỉ? Đậu phộng này, lipton đá này, và thú vui nhai nước đá nữa chứ!

Tôi không nói gì nữa. Nắng chiều chiếu trên khu hồ thủy điện trải dài phía dưới chân núi. Có vài người dừng chân vì những bậc thang dài không biết đâu là điểm đầu điểm cuối. Những giọt mồ hôi tí tách rơi. Đôi bàn chân của cô gái tóc đỏ run run vì con dốc. Ai cũng được quyền lựa chọn con đường của mình. Có người chạy phăm phăm đến hết con dốc. Có người đi bằng cáp treo. Có người lại mong chờ ai đó cõng... 

Tôi lựa chọn con đường của tôi là đi thật chậm bên người tôi quan tâm, quan sát họ, rồi mỉm cười nhìn họ cố gắng đi hết con đường bằng chính sức của mình, thật chậm rãi và an toàn.


- Chưa lên thì không biết thế nào. Lên rồi mới biết chẳng có cái quái gì.

Tôi im lặng. Trong lòng thầm đáp: Người ta nói, mở cửa ra thấy núi chắn bao la, lên núi cao nhìn thấy thiên hạ nhỏ. Người ta lên núi vốn không để chờ đợi xem trên núi có gì, mà trong mắt họ có gì. Vậy thôi.

- Mỏi chân quá anh K. Em không muốn đi nữa!
- Gắng lên nào! Chỉ cần đi đến gốc cây cao đằng kia thôi! Anh hứa đấy!

Tôi nhìn ả. Vốn định làm một so sánh nhỏ trong đầu, rằng nhỏ của tôi trong trường hợp này có như thế không, nhưng tôi nhanh chóng bật cười. Nhỏ vốn dĩ sẽ không bao giờ bắt đầu. Tôi không thích như thế. Mẫu con gái yêu thích của tôi là Kanna. Nhớ chứ?

Những cuộc nhậu ngắn, nhưng đan xen nhau dày đặc khiến đầu đau như búa bổ. Tiếc là chẳng còn ai để nhắn hỏi: "Có về nhà được không? Nhà có bột sắn, hay chanh gì đó thì khuấy uống đi".
Thôi thì tôi tự trả lời: "Anh lười lắm! Có thấy ai vừa mệt vừa say mà lại tự pha được nước uống không?"

Tiếc là, lần này say cái khác nhiều hơn say bia rượu

P/s: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Đăng nhận xét

0 Nhận xét