Life of Pi hay là câu chuyện về niềm tin

Life of Pi hẳn nhiên là một bộ phim không còn gì lạ lẫm đối với đa số những người yêu điện ảnh. Nhưng trong một ngày đặc biệt, một người đặc biệt khác nhẹ nhàng nói với tôi về những điều tuyệt vời mà họ chợt lắng nghe được từ âm thanh của Pi, của Michael Parker, và của cả Lý An nữa. Tôi yêu cầu họ kể về nó. Họ mỉm cười. Rằng đó là một câu chuyện ngọt ngào cho ngày cuối tuần ấm áp.


Có người bảo tôi hãy viết lại những điều này, theo cách diễn đạt trơn tru và cảm xúc liền mạch hơn, có lẽ tôi nên học cách chia sẻ điều mình cảm nhận được để bất kỳ ai muốn cũng có thể hiểu được tôi nói gì về điều tôi yêu thích.

Tôi chọn viết về Pi và Richard Parker theo đúng như những gì diễn ra trong bộ não bé nhỏ và hạn hẹp của mình. Đây là bộ phim có cách mở và kết tương xứng rất tuyệt vời, có cả một khoảng cách để từ mở đi đến cái kết rất mãnh liệt và tần suất thay đổi liên tục làm mạch phim có tĩnh có động rất hài hòa. 

Bạn sẽ đi từ giai điệu du dương, ngọt ngào của cuộc sống, tôi không hiểu lắm về góc quay hay ánh sáng, âm thanh nhưng tôi biết đó là những thước phim đẹp về cuộc sống này. Bạn không cần phải quá chú tâm về nội dung phim nói gì, các lời bình luận người ta khen chê thế nào, bạn chỉ cần biết bạn đang đi qua cuộc đời của một người đặc biệt hoặc của chính bạn. Những bước thăng trầm rất rõ ràng, không chỉ đơn thuần là con chữ bạn thường nghe nữa, bạn thấy nó, thấy nó ngay trước mắt bạn, qua màn ảnh nhỏ...

Pi là một anh chàng có suy nghĩ náo nhiệt nhưng cái miệng lặng yên. Anh ta khiến tôi nghĩ đến một người bạn đi ngược lại :)). Trong phần đầu đời của Pi rất yên ả và bình lặng theo cách mà đời người bình thường luôn được định sẵn, gia đình sung túc, thông minh trong học hành, có niềm tin và nhiều niềm tin cho nhiều đấng tối cao. Chính điều ấy làm tôi nghĩ, liệu đó có thể là sự thử thách khốc liệt về niềm tin ấy cho phần sau này? 

Gần hết phần đầu đời của Pi, người để anh ta gặp Richard Parker, đừng hiểu lầm, đó là một con hổ Bengal với ánh mắt màu vàng rất đẹp, Richard không phải con người, đúng, nhưng Pi đã từng tin và đã tin con hổ ấy có tâm hồn và nó sống phải luôn thật có ý nghĩa, cũng nhờ điều này đã giúp Pi duy trì sự sinh tồn suốt 227 ngày lênh đênh trên biển.

Richard là chú hổ gần gũi với con người vì từ nhỏ chú ta đã bị bán cho sở thú - gia đình của Pi. Một con hổ hung dữ và tàn bạo theo cách nói của cha Pi, và ông cũng cho Pi bài học nhớ đời khi Pi muốn thử lòng tin của mình vào linh hồn con vật. Không có gì là sai đặt niềm tin vào điều mình muốn, tôi đã yêu con hổ ấy ngay từ khi nó bước ra từ thanh sắt lạnh lẽo, đôi mắt nó khi nhìn Pi ấm áp vô cùng, có thể tôi như Pi bị thu hút và yếu lòng ngay từ ánh nhìn đó, chỉ cần một chút nữa thôi cũng đủ để Pi chạm nhẹ vào trái tim của Richard - một điều mà quá nhiều người nghĩ viễn vông. Nhưng đó là chuyện của điều đã cũ kỹ, Pi đã hoảng sợ và đã gác qua niềm tin ấy đến khi chương mới trong đời Pi mở ra, như một định mệnh sắp sẵn, Pi gặp lại Richard và gần nhau trong gang tấc, trong tích tắc của sống chết đời người...

Bước sang một trang mới, gia đình Pi chuyển đến Canada sống, tất nhiên họ chọn đi đường biển để mang toàn bộ số động vật trong sở thú đi, và Richard cũng nằm trong số đó, có cả mẹ đười ươi, ngựa vằn và linh cẩu. Chúng đều gặp nhau cùng với Pi trên một con thuyền cứu sinh sau khi trận bão qua đi, một trận bão cướp đi tất cả những gì Pi có, gia đình và cô gái nhỏ trong mộng, cả niềm tin cũng nhỏ nhặt dần. Không thể nói Pi không tuyệt vọng hay đau đớn, Pi đã đi qua mọi thứ rất nhiều lần, từ lúc con linh cẩu giết chết ngựa vằn đến lúc mẹ đười ươi cũng không thoát khỏi nó và điều làm Pi hoảng sợ tột độ chính là Richard đã xuất hiện và cắn chết linh cẩu. Một con hổ dũng mãnh và giỏi bơi lội, săn mồi rất chuyên nghiệp. Với Pi đó là điều khủng khiếp thật sự lúc bấy giờ....

Trong thế giới nội tâm của Pi phẫn nộ y hệt như cơn bão vừa qua, ánh mắt Pi sâu hơn, đục màu hơn và anh ta từ bỏ đi nhiều thứ từ tôn giáo như ăn chay và giết động vật. Anh ta đã đau khổ vô cùng khi con cá chết trên tay mình, một chi tiết nhỏ về sự sinh tồn, Pi nhận ra anh ta cũng như Richard, không thể sinh tồn nếu không hi sinh những niềm tin về sự cứu rỗi. Và Pi quyết định dựa vào Richard để có thể tồn tại lâu hơn trong hi vọng mỏng dần đều. Một con hổ chiếm giữ chiếc thuyền cứu sinh và Pi học huấn luyện nó để có thể sống chung một thuyền.

Tôi thấy biển cả vốn dữ dằn nhưng cũng có lúc dịu êm, Richard cũng thế, sau nhiều ngày hung bạo, Richard cũng có lúc yên lặng nhìn Pi, ánh mắt nó y hệt thuở ban đầu Pi thấy nó, không biết Pi có thấy không nhưng Richard đã bảo vệ Pi theo cách của nó, theo cách của một con thú hoang dã không thể thuần hóa. Đi đến hồi này tôi thấy bình yên lạ kỳ, có lẽ mọi chi tiết đều trở nên hài hòa, sau đen có trắng, sau đêm có ngày, sau bão có nắng vàng êm, sau động biển lặng vô cùng. Tôi nhớ cái đêm mà Richard và Pi cùng nhìn xuống mặt nước, nhạc phim chuyển sang cảnh này vô cùng tốt, đó âm thành tính toong rất vang nhưng rất tĩnh, tai bạn sẽ có sự rung chuyển nhẹ ở màng nhĩ và bạn sẽ cảm thấy những hình ảnh đang hiện lên rất rõ ràng và cũng rất mơ hồ, đúng vậy, bạn sẽ thấy mọi thứ hiện lên quá vội vàng, như cuốn phim nhỏ quay chậm. Không chỉ đời Pi mà cả đời bạn cũng đang lắng đọng theo, rất hay nhỉ, khi tôi đặt mắt mình vào bộ phim này, tai của tôi cũng rất nhạy và cảm thụ theo nhạc để bắt cùng nhịp phim. Vì đạo diễn làm rất tốt và người soạn nhạc cũng rất giỏi.

Ở phần thứ hai gần hết là lúc Pi và Richard đối mặt với cơn bão lớn, và họ thiếu lương thực, nước ngọt trầm trọng. Richard yếu dần, nó nằm thoi thóp, Pi đã đặt đầu Richard lên người mình, đây là điều tuyệt vời nhất của bộ phim mà tôi mong đợi, Pi khóc thương cho người bạn đi cùng, khóc thương cho số phận, khóc cho niềm tin mà anh ta tin tuyệt đối, khóc cho hi vọng cạn dần. Đến lúc này thì tôi không còn nghi ngờ về linh hồn và suy nghĩ của Richard nữa, nó hoàn toàn có thật.

Cũng tới hồi kết, có lẽ đấng tối cao đã nghe lời thỉnh cầu của Pi, họ tìm thấy một hòn đảo, Pi và Richard được cứu, hòn đảo cưu mang và bao bọc họ. Ban ngày đó là một hòn đảo chỉ toàn những con Meerkat, nước ngọt và tảo biển. Nhưng vốn dĩ không có gì dễ dàng, nhận ra ban đêm đó là một nơi chôn cất người đúng nghĩa, Pi quyết định chuẩn bị số lượng lương thực đầy đủ và gọi Richard tiếp tục đi cùng mình. Cuộc hành trình sống còn của họ chỉ kéo dài thêm những phút cuối phim, rất chân thực và mang lại nhiều tiếc nuối trong tôi. Pi đã không giữ được Richard ở lại bên mình, khi trở về đất liền, con hổ ấy bước xuống thuyền và bước về phía khu rừng, tôi có nghe Pi trách rằng sao không nhìn lấy Pi một lần, sao không ở lại với Pi, tôi cũng trách Richard sao không quay lại một lần. Có người bảo tôi rằng có quay lại đấy, mà tôi không để ý thôi, tôi có nhìn rất rõ, rất kỹ chi tiết ấy, tôi không hiểu và chắc có lẽ điều ấy chỉ Pi hiểu. Richard vốn dĩ là một con thú hoang dã không thể thuần chủng, Pi là một anh chàng có nhiều niềm tin và không thể từ bỏ. Vậy thì có gì để ngăn cách được họ nữa? Kết thúc bộ phim, tôi ngồi yên một khoảng, sau đó thì cười, cuộc sống vốn dĩ rất công bằng và cũng rất tươi đẹp, luôn có những cái kết có hậu cho bất cứ ai có niềm tin và hi vọng bền vững. Phải không nhỉ?!

Cát Chi

Đăng nhận xét

0 Nhận xét