(Truyện ngắn) Nơi có những ngôi nhà...

Em bước đến bên cạnh tôi với mái tóc ướt đẫm. Không phải em khóc mà thành mưa. Tôi nghĩ vậy. Dù sao thì tôi cũng hơi say.


Mùa xuân năm ấy, tôi thấy em mặc một chiếc váy màu vàng đi trong bữa tiệc mùa xuân rực rỡ sắc vàng. Tôi khen em đẹp các kiểu. Em cau đôi mày thanh tú đáp: "Em không thích thế!"
Thế rồi bỗng dưng chiếc áo của em trở thành màu hồng, và những chiếc mành cũng thế. "Phải chi là màu đỏ, hoặc tím. Em không thích màu hồng! Nó yếu đuối."
Tôi cười.
Vì là tiệc tùng nên xe rất đông. Mọi người cho rằng tôi nên thu dọn một góc vườn để tiện việc giữ xe. Tôi không đáp. Họ cười rằng tôi có vẻ hơi xông xáo, hoặc là kích động gì đấy. Dù sao cùng là một ngày vui của gia đình...
Nhưng quan trọng nhất là có em ở đó.
Em mang cho tôi một mẩu bánh nhỏ. Mùa xuân vẫn còn kịp nở một vài bông hoa cuối cùng. Tôi bảo rằng tấm váy của em sẽ bị lấm nếu cứ ở ngoài này. Em không quan tâm lắm nên tôi hôn em. Môi em mềm và ngọt lịm như những lời thốt ra từ đôi môi ấy.
Em im lặng. Hỏi tôi mùa xuân năm sau có gì. Tôi có ý định dắt em đến ngôi nhà nhỏ mà mình từng mơ thấy. Nhưng em không còn ở đó nữa. Trong nỗi nhớ của tôi, em ôm một đứa trẻ trông có vẻ giống em đứng ở cạnh mảnh vườn nho nhỏ của tôi. Tôi có hôn em và đứa bé tí chút. Nhưng rồi bó Lavender của tôi không kịp mang ra tặng.
Không sao cả! Em nói. Rồi chỉ vào ngực của tôi. Nơi đó có em, và bó Lavender của tôi nữa
Lãng

P/s1: Mạng yếu không vào được note
Tặng đám cưới Dương và ngày ra đời của tiểu Bân

Đăng nhận xét

0 Nhận xét