Viết cho cơn mưa tháng mười hai

Lại một cơn mưa.
Đêm qua trở về, rét run người.

Có một cô gái nọ, cứ mỗi khi em phiền lòng là trời lại chuyển mưa. Tôi vốn là người thích đi dưới những cơn mưa, nhưng từ khi bắt đầu ốm đi một chút, dễ run lên vì lạnh hơn, và thể lực kém hơn, những cơn mưa bắt đầu đáng ngại.


Đương nhiên là tôi ngại việc để em phiền lòng hơn là ướt như con chuột lột. Nhưng chuyện đó càng ngày càng không thể nào phân biệt nổi.

Thành ra như một thói quen, mỗi khi ra đường đúng lúc trời mưa, tôi lại muốn nhắn cho em: "Này cô bé! Em lại phiền lòng đấy chăng?"

Rồi nếu như không có việc gì quá hệ trọng, tôi luôn đứng lại dưới mưa để cơ thể run lên vì lạnh, còn răng thì đánh bò cạp như Mr Pacman. Tôi biết, khi em không còn giận nữa, trời sẽ ngưng mưa. Và mặc dù em chả rỗi rãi gì để bận tâm đến cơn lạnh của tôi, hay những thứ đại loại như vậy, đôi khi em cũng sẽ dừng cơn mưa sau một thời gian dài dặc nào đó.

Lúc này, mọi thứ có thể đã rất khác.

Câu chuyện về cô gái của mưa, cô gái vẫn thường líu ríu cho tôi nghe về những giấc mơ, những nỗi niềm ký ức, và cả những điều nhẹ nhàng thường nhật...

Tôi từng khao khát được nói câu vĩnh biệt với em đến khoảng một triệu lần. Nhưng tôi lại quyết định đánh đổi rất nhiều thứ để được ở bên em, được đứng dưới mưa và bảo rằng: "Anh sẽ đứng đây cho đến khi nào em ngưng nó lại", được lặng lẽ ngắm nhìn em dần dần trở lại là con chim nhỏ líu ríu hót bên cuộc đời thay vì thu mình thành một con mèo nhỏ ướt mưa, được viết cùng em những câu chuyện mà tôi không đời nào nắm được kết cục, được dạo quanh những con phố mà tôi vĩnh viễn sẽ không đi cùng ai khác sau này vì sợ người đó sẽ làm tôi nhớ đến em... Không cần những kỷ niệm ngọt ngào bởi vì em chính là mật ngọt. Hoặc từng là mật ngọt. Chẳng sao cả! Thứ gì cũng có giới hạn của nó, và người ta luôn cần một cái cớ nào đấy để nói những lời mà họ biết chắc là sẽ phải nói ra.

Rồi những cơn mưa sẽ sớm cũ kỹ. Chẳng ai lại cần những kỷ niệm khi đã hanh hao. Và rồi biết đâu một ngày đẹp trời nào đấy, em bỗng dưng nghĩ lại, và chợt thấy tôi giống như một thằng khốn nạn ra sao. Em sẽ căm phẫn tôi nhiều đến mức nào. À! Hoặc không. Bởi vì điều đó quả thực quá vô nghĩa đối với em. Em chỉ quan tâm đến những người em yêu quý. Đừng khóc! Em đâu cần phải yêu tôi!

Tôi cũng đã quyết định không yêu em nữa.

Nhưng những cơn mưa sẽ cứ vẫn làm tôi nhớ. Giống như cái màu lúa mì đối với con chồn nhỏ của chàng Hoàng tử bé. Em tuần hóa tôi. Em là đóa thiên hương duy nhất trong cõi hồ sơn ứng mộng của tôi. Tôi vẫn lo lắng nếu không được đặt em vào trong cái bầu tròn tránh rét, hoặc sau tấm bình phong chắn gió. Những cái gai nhỏ xíu của em chỉ có thể làm đau tôi, chứ chẳng thể ngăn được hàm răng của các con cừu.

"Tôi chẳng biết gì ra gì gì cả. Đáng lẽ tôi nên xét đoán theo những lời nàng nói ra. Nàng làm thơm tôi và soi sáng cho tôi. Đáng lẽ tôi chẳng nên bỏ đi trốn. Đáng lẽ tôi phải đoán thấy tình ý yêu dấu của nàng ở phía sau những mánh khóe lai rai kia mới phải. Hoa mang mâu thuẫn nhiều lắm ở trong mình! Nhưng xưa kia tôi còn nhỏ quá, đâu có biết cách thương yêu đúng lối."

Cũng được! Cứ như thế này sẽ tốt. Cho cả em lẫn tôi. Và cho một ai đó khác nữa. Đây đâu phải cổ tích mà mong có điều kỳ diệu phải không?

Quay trở lại với cơn mưa. Sau khi ướt như chuột lột, tôi lăn một giấc thật dài và bắt đầu mơ. Lâu lắm rồi mới mơ.

Bạn bè lâu như vậy, một lời nói thật cũng không dám nói, đã thế, nói đi một cái là đi luôn.

Người ta nói, một mối quan hệ tốt không phải là một mối quan hệ không có cãi vã, mà là mối quan hệ mà dù yêu dù ghét, người ta cũng vẫn luôn muốn ở bên nhau.

Ngay cả em cũng vậy, chỉ một khoảnh khắc không vui là đe dọa chấm dứt mọi thứ. Lời chia tay sao lại dễ buông ra đến vậy?

Đó là bởi vì mối quan hệ đó không đủ tốt. Và đối với họ, nó giống như một gánh nặng. Chẳng ai muốn giữ lại một gánh nặng. Khi vui, gánh nặng đôi khi không thành vấn đề. Nhưng đã không vui thì người ta sẵn sàng vất bỏ.

Hắn chạy trên chiếc xe đạp của tôi, à, đúng ra là chiếc xe đạp cũ của tôi, trong khi tôi đi bộ. Hắn đuổi theo tôi. Tôi cố tình ra vẻ không quan tâm. Những con phố mà ngày trước ba thằng từng đi đến mòn vẹt cả gót, đến mức gần như có thể nhớ được đến từng hòn sỏi nhỏ. Xe thì đương nhiên là nhanh hơn đi bộ. Nhưng tôi vẫn cứ rảo bước cho hắn không cách nào bắt kịp mình.
- Này!
- ...
- Này! Điếc rồi hả?
- ...
- Này! Anh gọi chú đó!
Hắn kéo vai tôi, và rồi ngay lập tức tôi cho hắn bò càng. Vẫn là một thằng ngốc yếu ớt và chậm chạp - tôi nghĩ. Thế rồi tôi lại đi.
Hắn chạy theo nài nỉ tôi không ngừng theo đúng cái kiểu cà rởn của hắn cho đến khi tôi thấy mình ngồi bên cạnh hắn ở một khoảng công viên nho nhỏ cạnh ĐHQG.
- Này! Nó dạo này thế nào?
- Không phải chuyện của mày.
- Ít ra...
- Không có ít ra gì hết! - Tôi gầm lên - Một khi đã nói câu vĩnh biệt, mày nghĩ là mày còn có thể níu kéo à?
- Tao...
- Cuộc đời của người khác đ*o phải thứ để cho mày bỡn cợt! Thích thì nhặt lên, không thích thì vất đi. Dù cho nó có yêu mày đi chăng nữa thì cũng sẽ đến lúc nó đ*o thể chấp nhận sự khinh miệt của mày nữa!
- Tao không khinh miệt!
- Đó là mày nghĩ thế thôi!
...
- Nhưng tao nhớ, mày đã từng là bạn thân của tao! Tao luôn nhớ mày giống với cách mà tao nhớ thằng C! Một thằng khốn nạn đ*o khác gì mày! Nhưng tao không tha thứ cho mày!
- ...
- Bạn thân của tao! Mày là một thằng chó đểu. Nhưng mày là bạn của tao, người mà tao đã sẵn sàng làm rất nhiều thứ vì mày! Tao quý mày, nhưng tao cũng khinh mày! Khinh hơn tất cả mọi thứ. Bởi vì mày là bạn tao!

Rồi tôi nói với thằng bạn thân còn lại trong cái nhóm ba thằng:

- Cả mày nữa đó thằng chó! Tao đ*o bao giờ chấp nhận cái loại như mày! Một thằng lúc nào cũng oang oang lên rằng căm ghét tiêu cực, căm ghét giả dối, căm ghét sự yếu hèn, nhưng mày lại là thằng đầu tiên nghĩ đến chuyện làm việc tiêu cực, lừa dối gia đình, lừa dối tất cả, lừa dối chính bản thân mày! Mày khốn nạn đến mức vẫn nghĩ mình thanh sạch trong khi mày bẩn thối như một đống Mày chẳng làm được cái chó gì cho đời, nhưng lại không ngừng chỉ trích thành tựu của người khác, chỉ trích sự cố gắng của người khác, để rồi say mê những thứ phù phiếm của những kẻ chỉ biết nói miệng (quê tao người ta gọi là đĩ miệng), huyễn hoặc mày bằng những lời có cánh nhưng đôi khi lại đ*o có cái gì sạch sẽ. Mày khinh thường những người nói cho mày biết sự thật, khinh thường những người cho mày thấy những lời tự đáy lòng của họ, rồi tôn vinh những đứa dối trá, ưa huyễn hoặc kẻ khác về sự vĩ cuồng vô nghĩa nào đó ở bên ngoài. Đúng! Tao khinh mày! Bởi vì tao quý mày, con người mà cá tính và đam mê của nó do chính tay tao góp phần tạo nên...

Đã lâu lắm rồi không cảm thấy muốn gào lên nhỉ?

Mà thôi! Làm việc thôi!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét