Chap 1: Đại bằng gãy cánh, Hoàng Lê tiêu vong?

- Mày còn gì để nói nữa không?

Nguyễn Hữu Chỉnh ngước mắt nhìn. Dây thừng trói hơi chặt. Dù bạn có là nhất đại công thần của triều đình đi chăng nữa, thì một khi đã bị đưa lên pháp trường, mấy thằng lính lệ cũng sẽ không rảnh ranh vuốt mặt nể mũi mà nới dây trói cho bạn thêm chút nào cả!  Nhưng điều bực bội nhất là, đầu gối người quân tử vốn không dùng để quỳ, thế mà thằng đao phủ to như con gấu (hoặc gắp 2 lần con gấu gì đấy! Cái đó Hữu Chỉnh không rảnh để quan tâm! Dù gì hắn cũng to hơn anh. Đại để thế) cứ lấy đầu gối trái đè lên lưng, ép anh quỳ hẳn xuống thấp như một con gián!

- Hừ! Còn gì để nói à? – Hữu Chỉnh gằn giọng với một thứ gần như là nụ cười ngạo mạn – Theo tao thì mày nên giết tao nhanh nhanh một chút, kẻo trát của Bắc Bình Vương tới, e là thằng cha mày cũng không dám hạ đao giết tao đâu!

Vũ Văn Nhậm không phải là người thích đùa. Mà giả như có là người thích đùa chăng nữa thì cũng nhất định không có thời gian để mà đùa với Hữu Chỉnh. Hắn bước lại gần, hạ thấp người xuống mặt đối mặt với gã tử tù vừa mới rời chiếc ghế Đại tư đồ, nâng cằm anh lên, cười nhạt.

- Rắn nhỉ? Tao tự hỏi có cái gì trên đời làm mày sợ không hả An Nam ngũ tuyệt đệ nhất nhân?
- Nếu bây giờ tự nhiên mày mổ bụng tự sát thì chắc sẽ làm tao giật mình đó!

Đến chết vẫn còn đùa! Bản tính Hữu Chỉnh vốn sinh ra đã thế. Bởi anh ta luôn tin rằng, dù gặp bất cứ tình huống nào, chỉ cần luôn mỉm cười, chắn chắn sẽ có cơ hội tìm ra hướng giải quyết.

Mà giả như không thể giải quyết, chỉ ít cũng có thể mỉm cười đến cuối cùng.

Tất nhiên, suốt cuộc đời của một kẻ từ hai bàn tay trắng trở thành đệ nhất anh hùng, người đứng đầu trong An Nam ngũ tuyệt danh chấn thiên hạ, kẻ duy nhất khiến Bắc Bình Vương Nguyễn Văn Huệ phải lo lắng đến đứng ngồi không yên như Nguyễn Hữu Chỉnh, muốn tìm được một chuyên ngoài ý muốn e là cũng không dễ.

Nhớ khi xưa, một mình Chỉnh dẫn tùy tùng mấy mươi người xộc thẳng vào doanh Thái Đức Đế, một mình đứng giữa vạn quân Tây Sơn mà mặt không biến sắc.

Lại có lần theo Tây Sơn tham chiến, chiếm Phú Xuân, hạ Xiêm La, đánh Bồ Man, đoạt Chiêm Thành… chưa có lần nào không phải là lấy yếu chống mạnh, lấy ít địch nhiều, cửa chết trùng trùng, cửa sinh tìm hoài chẳng thấy. Hữu Chỉnh cũng chưa một lần kinh động.

Chỉ có điều lần này, đến đôi bàn tay đáng tự hào từng giúp Hữu Chỉnh mười sáu tuổi đoạt Võ tiến sĩ cũng không thể tự do cử động. An Nam ngũ tuyệt sau giờ Ngọ hôm nay sẽ chỉ còn lại bốn.

Mặt trời đã gần đứng bóng.

Từng giọt mồ hôi rỏ trên khuôn mặt Hữu Chỉnh. Nhưng anh vẫn mỉm cười. Tất cả đều đã nằm trong kế hoạch. Trừ một chuyện…

- Cha!

Nguyễn Hữu Phong, con trai duy nhất của cả một đời hiển hách Hữu Chỉnh, tuy chỉ mới là một đứa bé lên sáu, nhưng lại thông minh lanh lợi vạn người hiếm thấy, là một trong những niềm tự hào của Hữu Chỉnh.

- Chỉ có điều, trẻ con đáng ra không nên thông minh quá! – Vũ Văn Nhậm, gần như ngay lập tức tìm thấy thằng nhỏ giữa đám đông. Hắn nhấc thằng bé lên giữa không trung cười khằng khặc – Tao vốn định sai người tìm kiếm mày! Không ngờ đúng lúc này lại mò mặt ra đây!
- Phong! Sao con lại ở đây?
- Con trốn Hành đi tìm cha!

Hành, vốn tên là Đạm, là cháu nội của Xuân Quận Công Nguyễn Nghiễm, sau vì chạy loạn mà được Hữu Chỉnh thu nhận. Có thể nói, trong suốt cuộc đời chinh Nam phạt Bắc của mình, người được Hữu Chỉnh ưng ý nhất, tự hào nhất, và tin tưởng nhất chính là Hành.

Thế nhưng theo kế hoạch thì Hành phải đưa Phong đi Hải Dương từ hôm qua kia!

Trừ phi…

Vũ Văn Nhậm iếc nhìn Hữu Chỉnh với một nụ cười gần như thương hại:

- Đáng tiếc, một người cả đời không mắc lỗi như mày lại sai lầm đến mức này!
- Thả con trai ta ra! – Hữu Chỉnh gần như nổi điên. Anh bật dậy làm gã đồ tể khổng lồ đang đè trên lưng anh ngã chúi. Dĩ nhiên, pháp trường không phải chỉ có một người. Nhưng ba gã khổng lồ khác cũng phải vất vả lắm mới ngăn không cho Hữu Chỉnh lao vào cắn xé Vũ Văn Nhậm theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Dân chúng cũng bắt đầu nhao nhao lên.

Chiến loạn liên miên, hết đội quân này đến đội quân khác thi nhau càn quét nội đô. Mười mấy hai chục năm nay, có đội quân nào đến không xưng mình là chính nghĩa? Bây giờ, đến hoàng đế họ cũng không biết là triều đại vua nào, huống chi là một vị tướng.

Nhưng đây là một đứa trẻ chỉ mới 6-7 tuổi.

Không cần biết anh là chính nghĩa hay phi nghĩa! Không cần biết anh là người hùng hay loạn thần tặc tử! Không cần biết anh có thể mang lại bao nhiêu no ấm cho người dân hay bòn rút của cải của họ! Không cần biết anh là ai trên cõi đời này! Chỉ cần anh thẳng tay ức hiếp một đứa trẻ ở độ tuổi còn chưa đọc sõi được tên của mình, anh nhất định là người xấu.

Dân chúng, mặc dù đều là những kẻ hết sức dễ dãi trong suy nghĩ và hèn nhát trong hành động, nhưng suy cho cùng vẫn là một lực lượng luôn sẵn sàng chiến đấu với sự bất công khi nó bị đẩy lên cực hạn.

- Bỏ thằng nhỏ xuống!
- Đồ khốn kiếp! Đến một thằng nhóc cũng không tha!
- …

Rất nhiều những âm thanh như vậy đột ngột vang lên. Ban đầu chỉ là một hai người. Sau thì cả một góc kinh thành chật cứng người đều ầm ĩ cả lên.

Vũ Văn Nhậm không nói gì. Nhiều năm sống trong doanh ngũ khiến hắn có thừa bình tĩnh trước mọi âm thanh phản đối. Đám đông luôn cần một chấn động thực sự để bắt đầu ồn ào hoặc câm mồm đi cho hắn làm việc. Và tạo ra chấn động chính là sở trường của hắn.

Họ Vũ lườm mắt nhìn xuống bên dưới. Và trong khi tay phải vẫn nhấc cao đứa bé lên ngang vai, tay trái đã xuất thanh đao bên hông, phóng thắng tới phía trước mặt.

Một người.

Hai người,

Ba người.

Thanh đao vẫn tiếp tục lao đi sau khi xuyên qua giữa ngực của 4 người đang đứng phía dưới. Đến khi chuôi đao cắm lút qua cơ thể của nạn nhân thứ 5, lực phóng mới hoàn toàn triệt tiêu hết.

- Quan gia! Người không sao chứ.
Chỉ một cái lắc đầu:
- Lực tay trái không tệ! So với ngươi thế nào?
- Chỉ hơn không kém.
- Hơn cả đệ nhất cao thủ của ta à? Hmm
- Quan gia!...

Vũ Văn Nhậm đương nhiên không nghe được âm thanh nhỏ xíu đó. Thứ hắn biết lúc này là đám đông đã hoàn toàn im bặt sau một cái hất tay đơn giản! Hắn biết mà! Dân chúng toàn là lũ ngốc! Chỉ biết lắng nghe theo sự chỉ bảo của con tim, về đạo đức, về trung nghĩa rắm thối gì đó! Chỉ có điều, những người như hắn mới là kẻ tạo ra đạo đức và chính nghĩa.

- Thả con trai tao ra! Thằng khốn! Bắc Bình…

Mới nghe tới đấy, Vũ Văn Nhậm đã ra chiều ung dung, đưa ngón tay lên miệng suỵt một cái, đoạn bước lại gần thỏ thẻ với Hữu Chỉnh đang bị đè sấp ở đấy.

Mày có biết vì sao Bắc Bình Vương sẽ không cứu mày không? Vì ngôi vua đấy! Nếu như không có mày, Hoàng Lê sẽ chấm dứt! Bắc Bình Vương sẽ đăng cơ.

Rồi lớn giọng:
- Còn mày! Lịch sử sẽ nêu tên mày như một đại gian thần khốn nạn nhất lịch sử!

Nghe đến đấy, Nguyễn Hữu Chỉnh đang cực kỳ căng thẳng bỗng dưng cười nhạt:

- Vậy đó là những gì ông ta nói cho mày biết?
- Ý mày là gì?
- Thả con trai tao ra, sau đó tao sẽ nói cho mày biết phần còn lại.
- Có cái quái gì khiến tao phải bận tâm.
- Để giữ lại cái mạng chó của mày.
- Đến cái mạng chó của mày bây giờ còn không giữ được. Tư cách gì mà chỉ lối cho tao?
- Để tao nêu một ví dụ nhé! Đếm từ một đến ba, trát của Bắc Bình Vương sẽ tới.
- Mày…
- Một
- Đồ điên!
- Hai

Vũ Văn Nhậm không quan tâm đến hắn nữa, quay người toan vứt Phong xuống sông.

- Ba
- Trát của Bắc Bình Vương! Không được giết Nguyễn Hữu Chỉnh!

Ngựa trạm mới chạy đến cổng thành, nhưng âm thanh đã vang đến pháp trường. Vũ Văn Nhậm hơi dao động. Hắn nhìn Hữu Chỉnh, chỉ thấy một nụ cười đầy tự tin. Lại nhìn Phong. Thở dài. Đoạn ném thằng bé xuống dòng sông.

- Quá muộn rồi! Chém!

Đao hạ vô tình.

Chỉ thấy nước mắt Phong chảy thành sông. Lực ném hơi mạnh nên thằng nhóc vẫn kịp nhìn thấy đao phủ hạ đao xuống cổ cha nó. Dòng nước phía dưới không thực sự xiết, nhưng lạnh như băng và quá khó để một đứa trẻ mới chỉ 6 tuổi như nó. Tiếng đao hạ cũng là tiếng chuông vĩnh biệt của gia tộc Nguyễn Hữu đối với thế giới. Rất nhiều năm tranh đấu. Rất nhiều năm loạn lạc. Rất nhiều năm bày mưu tính kế nhằm phục hưng Hoàng Lê từ trong đống hoang tàn… Tất cả chỉ đi được đến đây…

- Vậy…?
- Về thôi!
- Quan gia!
- Báo này!
- Có thuộc hạ!
- Nếu như một ngày nào đó, ta trở thành một tên hôn quân bán nước, ngươi có còn dốc lòng theo ta không?
- Tất nhiên rồi! Quan gia là Quan gia của ta! Dù thế nào chăng nữa thì người cũng vẫn cứ là Quan gia của ta. Thêm nữa…
- Thêm nữa thế nào?
- Người làm sao có thể trở thành hôn quân bán nước được!

Chỉ thấy người được gọi là Quan gia kia mỉm cười rất nhạt qua tấm áo khoác mỏng.

- Lịch sử là một con điếm lăng loàn! Có khi ả sẽ tán tụng ta như một vị anh hùng cứu quốc. Nhưng cũng có khi sẽ gọi ta là tên hôn quân đê hèn nhất lịch sử. Cũng giống như cái chết của Hữu Chỉnh...

Cái chết của Hữu Chỉnh thế nào?

Sẽ là cái chết của một đại anh hùng, hay của gian thần không bằng cầm thú. 

Cái đó có trời mà biết!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét