Lại một ngày mưa tháng 6

Cảm giác nhìn thấy người khác dễ dàng đạt được những điều mà mình cố gắng hết sức cũng không làm được thực sự rất uất ức.

Có người bảo: "Cuộc sống vốn bất công như vậy đấy!" Nhưng tôi bảo, ước gì mình có thể dễ dàng chấp nhận một số chuyện hơn một số chuyện khác.

Lại nhớ đến cuốn sách M.T tặng, quả thực cái tên đó hợp với tôi kinh khủng: "Kẻ ích kỷ lãng mạn". Cuộc sống vốn không đơn giản là thích gì làm đấy phải không? Nhưng mà tôi vẫn cứ luôn như vậy, vẫn giả vờ hờ hững với những điều đến từ tận trái tim ai đó rồi tự huyễn hoặc mình trong một câu chuyện phù phiếm nào đó khác, vẫn thích ngâm người vào một cơn mưa tầm tã nào đó, mong ngóng câu hỏi quan tâm từ ai đó đến phát điên nhưng lại tần ngần cả tiếng đồng hồ mới trả lời. Có cô ả nọ từng khoác tay bảo rằng: "Cái loại gia trưởng, ích kỷ và điên khùng hết thuốc chữa như cậu, chả có ma nào thèm yêu đâu!". Tôi gãi đầu. Dù sao tôi cũng thích cách gọi của M.T hơn (mặc dù ả sẽ chối đây đẩy và bảo rằng, đó là gọi em đấy chứ! Đâu phải gọi Lãng đâu!) KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN.
- Kẻ ích kỷ hôm nay sao lại hạ cố đến thăm tôi thế này? Mà sao lại ướt sũng thế?

- Tôi tắm mưa!
- Ông có thể tha cho một cơn mưa tháng 6 nào đó không?
Tôi lắc đầu cười.
- Tôi hơi nhớ cơn mưa hai tiếng rưỡi đồng hồ ở La Gi. Gió và nước táp vào mặt lạnh run. Và "thơ viết ở biển" nữa chứ!

Lần này thì một bài thơ không làm cho cô gái hết giận, bởi vì cơ bản cô gái không hề giận. Cô ấy bận. Phải! Luôn thế! Luôn bận với tôi! Hơn nữa...

Ả ngao ngán lắc đầu rồi đuổi tôi ra về: "Cái kiểu điên khùng của ông khiến mọi đứa con gái phát nản! Ít ra là với những cô gái bình thường."

Nhưng cơn mưa La Gi vẫn ám ảnh tôi mãi. Trước đây, chỉ bởi vì hai chữ "tiền bối" (cái lưng phía trước) tôi đã để cho một cô bé ngồi sau lưng mình trong những ngày mưa gió. Đến bây giờ, lời hứa cũ lại bị phá vỡ một lần nữa, với một thứ phép thuật dành cho tình yêu và lòng vị tha, thay vì niềm tin và lòng quả cảm như trước đây. Mưa tháng sáu vẫn cứ bóng mây như vậy cho đến hơn nửa tháng nữa. Vì đó là việc của trời. Ai biết được việc của người có gắn kết được với chuyện của trời hay không, khi mà ám ảnh vẫn còn đó, và thế giới vẫn không bao giờ chấp nhận điều ngẫu nhiên.

Tôi đứng đợi em vào nhà như bao lần, và như với bao người. Em không biết tôi đã thay đổi đến như thế nào trước khi gặp em, chỉ có cái ích kỷ lãng mạn trong tôi là còn hoài. Thế nên tôi so sánh, dù biết so sánh là khởi nguồn của khổ não, tôi ghen tị với những gì em trao cho người nào khác, ghen tị với chính mình của ngày hôm qua, và luôn tiện, chuẩn bị để bản thân tiếp tục ghen tị với ngày hôm nay: Với một chút mê tín rằng có một thứ gì đó sẽ chết sau cơn mưa...

Trúc Phong

Đăng nhận xét

0 Nhận xét