26 July

Anh đã chính thức say khi về tới nhà.

Bạn Trà bảo: "Em là cung Nhân mã, còn anh là Thiên bình"...

Hồi 5 năm (hay 4 năm gì đấy), em cũng nói với anh một câu tương tự: "Khang là cung Thiên bình ấy! Còn *beep* là Nhân mã". Một trong những lời nói đầu tiên về cái gọi là Cung hoàng đạo.

Mỗi lần say, anh lại nhớ em. Anh đã chưa từng gọi em là "em" như rất nhiều cô gái ngày nay anh vẫn gọi. Em bé nhỏ, hiền hòa (hoặc chỉ hiền hòa với riêng anh), sốc nổi và kiêu căng, em lạnh lùng và ấm áp, em ôn hòa và xa cách... Bao nhiêu tính từ trong đầu anh có thể nghĩ ra vào lúc này cũng đếu không đủ sức để miêu tả về em.

Những bài thơ ngập ngừng mùi hoa sữa (anh đã chẳng bao giờ nói với ai trước đó rằng vì sao anh lại yêu hoa sữa nồng nàn đến vậy), những buổi chiều em ngồi cười khì khì trên ghế đá nghe dăm ba điệu slow rock của anh với cây Guitar cũ mèm, những đêm hai đứa chạy tung tăng trên một chiếc xe đạp mượn (anh cũng yêu xe đạp từ cái dạo ấy), rồi những gã côn đồ, những giọt nước mắt của em và... cái gì đó của anh ướt đẫm trên hai gò má, những ván ca rô em luôn cố tình chơi...ăn gian để cho anh phải bội phục tài năng của mình... Cô bé hay cười, cũng là cô nàng hay khóc, cô gái ám ảnh suốt cuộc đời anh, chí ít là trong những cơn say...

Tối hôm nay, anh lại ôm cây guitar của ông dượng để tay online, tay đập bồm bộp lên thùng đàn, đệm một điệu slow dở dở ương ương. Em bảo rằng em là nhân mã, phóng túng với mây trời, còn anh là thiên bình bình lặng như nước, và hai đứa vốn chẳng bao giờ hợp nhau...

Chẳng phải vô tình anh tự gọi mình là Lãng, là gió, và là một cái thứ quái quỷ gì đó lượn tung tăng trên cuộc đời đâu!

"Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau
Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông (...)"

Đăng nhận xét

0 Nhận xét