Hoàng tử bé ở Toa tàu

Hôm qua con Gáo nhường lại cho mình suất xem Hoàng tử bé của ả. Toa tàu bé nhỏ cuộn tròn theo nụ cười cậu nhóc từng một thời ôm chặt lấy tuổi thơ. Thì ra, sau khi xem phim, mình cũng có thể nói nhiều đến thế.



Phim ngọt. Đạo diễn lanh khôn. Cậu nhóc hình họa giấy và con cáo nhỏ làm mình thấy yêu yêu. Một vài đoạn trầm buồn. Nhiều bản nhạc nền êm ái. Nếu bỏ qua một vài chi tiết hài hước hơi non và đoạn kết hơi ám mùi Holywood (nhưng đáng yêu), thì Le Petit Prince là một bộ phim tuyệt vời, vừa trong trẻo vừa uẩn theo một cách gì đó gần giống như thứ mà ta có thể cảm thấy mang máng ở Saint Exupery. Tất nhiên, nếu như nói theo một cách khác, cụ thể là theo cốt truyện chính, thì phim chỉ ở mức... trung bình.

Nếu như ai đó muốn tìm đến một vài câu nhận xét về câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa chàng Hoàng tử và đóa hoa của mình, đóa thiên hương duy nhất trong cõi hồ sơn ứng mộng; hoặc lắng nghe câu chuyện về bầu trời và mặt đất, những vì tinh tú và sự tuần dưỡng, hẳn họ sẽ hơi thất vọng với mình ở đây. Mình nhắc đến Hoàng tử bé quá nhiều, nhiều đến mức chẳng còn biết nói thêm gì về những ẩn nghĩa đầy yêu thương đó trong phim nữa cả!



Ngoài ra thì, dạo gần đây, xem quá nhiều những thứ luẩn quẩn quanh câu chuyện thời gian - tuổi tác - cái chết, từ Boyhood, rồi thì Birdman, Mười người da đen nhỏ, Hố thẳm của tư tưởng... thành ra con rắn, chuyến trở về của Hoàng tử, rồi thì khoảnh khắc lão phi công già rời đi trên xe cứu thương trong cơn mưa đêm bất tận làm mình cứ băn khoăn mãi. Hơi rơm rớm một tí với khúc nhạc trầm kiểu Tây Âu và ánh mắt Tiểu thư nhỏ Scott. Điện ảnh bây giờ, về cơ bản vẫn là vui, nhưng là niềm vui tuyệt vọng. Cũng giống như, đã lâu rồi mới nhắc đến, câu chuyện về người đàn ông bốn mươi tuổi, gương mặt chai sạn những mảnh vỡ của tuổi trẻ, nắm tay người đàn bà (chứ không phải phụ nữ) của anh ta, nhảy múa trên miệng núi lửa đang chực phun trào. Đôi mắt ông mỉm cười nhìn gương mặt trẻ thơ của người đàn bà quên mất mình đã già, còn trái tim thì tan vỡ theo từng vũ điệu của cơn sóng macma. Cuộc đời ta, về cơ bản vẫn là vui, nhưng là niềm vui tuyệt vọng của một thứ gì đó đang trôi qua rất nhanh, thứ mà ta biết thừa là nếu nó biến mất, ta sẽ chỉ còn nỗi đau. Nhưng ta không làm gì cả. Dù sao thì ta cũng chẳng biết làm gì.



Ngồi phía trước mình là một cô gái trẻ trông khá quen (và xinh nữa). Nàng vận áo sọc caro đen-đỏ, đôi mắt buồn và nụ cười dịu dàng. Giữa chốn chim trời cá nước, nàng long lanh như một giọt sương mai đọng trên khóe mắt cô nhóc hàng xóm mỗi sớm chủ nhật đều rải một khúc Romance D'amour. 

Mình luôn thích ngắm những đôi mắt buồn. Nhưng vì mải ngắm, nàng lướt qua vội vàng vào cuối buổi, chẳng chờ đợi một tiếng xin chào.

Sài Gòn, một buổi tối cuối năm vắng người.
Trúc Phong

Đăng nhận xét

0 Nhận xét