Hoa cổ tích

Cho một ngày tháng 8 năm ngoái...


Một ngày nọ anh hái hoa cổ tích,
Chạy lon ton trên phố nhỏ tìm em.
Em nhát gừng dăm ba câu rồi trốn,
Hoa du dương theo lối cũ anh về.

Mười năm sau em nhớ hoa cổ tích,
Hái tặng anh, nối tình yêu bỏ ngỏ
Anh lại trốn đằng sau hai mùa gió,
Em lang thang rồi phố cũ em về.

Em cắm đầy một bình hoa cổ tích,
Gửi cho anh ngủ ướp mộng về em.
Anh cười nhẹ: Cái gì hoa cổ tích?
Kiến thức làm chết đuối cả tình yêu.

Em lỡ hẹn với trăng đêm, ngồi khóc,
Giận anh bốn mùa làm em lỡ trăng thơ.
Trăng về sớm sao em không hờn giận?
Mái ngói mở toang hè đêm ríu rít sương mai.

Em lại chụp được hoa đêm cổ tích,
Cười nói với anh rằng hoa như kiểu Quỳnh Giao.
Ông vua Lý lẻn rời cung tìm gặp,
Thấy đế vương như anh thấy em về.

Bấy nhiêu năm rủ xuống những đêm hè,
Ngày lẳng lặng làm tan nhau bỡ ngỡ.
Em lại lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ,
Kỷ niệm ngàn năm in trên má ơ hờ.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét