Ngày hôm qua


Ngày hôm qua đã từng đợi dưới mưa,

Nghe phố nhạt tan tầm nặng hạt.
Em vẫn cứ hồn nhiên như sợi nắng,
Rót bên hiên, bay về phía mặt trời.



Ngày hôm qua đã từng nghe bơ vơ,
Từng lời hứa nhẹ nhàng mưa trút lá.
Tám trăm dặm biển trời xa cách,
Em tung tăng áo gấm đi về.

Nơi ngón tay của những kẻ lạc loài,
Không neo được những tháng ngày xưa ấy.
Không có anh mùa thu sẽ đẹp,
Nơi tình yêu rũ cánh xa bay.

Không có anh em rộng bước quay về,
Với con đường cũ, với bóng chiều xa tít.
Với bình yên, nơi hiên nhà gió mát,
Với trăng sao kẹo ngọt ấm nồng.

Với sương mưa và với những lỡ lầm,
Giận hờn đôi chút chẳng làm nhau tan vỡ.
Em không cần hẹn hò giả lả,
Bằng những lời hờ hững vô tâm.

Em không cần làm lễ cài trâm,
Nơi mái tóc không loài hoa ve vuốt.
Sóng vẫn đổ xa ngoài kia muôn dặm,
Cần chi những tiếng thở dài?

Em không cần ghi nhớ những lời khuyên,
Chúng hờ hững và xa xôi ai biết.
Cũng không cần nói những lời cay nghiệt,
Với tình yêu, cuộc sống, với nấm mồ.

Em không cần níu kéo những ngày tươi,
Khi đã để mặc trái tim hoang độc hết.
Để mặc em với lầu đài năm ấy,
Vui buồn yêu ghét cũng cứ là nhà.


Trúc Phong
Trúc Phong thi tập

Đăng nhận xét

0 Nhận xét