Giấc mơ mỹ bên trong một Gatsby vĩ đại

Hắn xuất hiện trong một bộ vest màu hồng. Cô gái của tôi không thích màu hồng nên tôi nghĩ, tốt nhất là là tôi không nên giống hắn. Dĩ nhiên là tôi không phải hắn. Tình yêu của tôi có thể cũng khiến tôi chìm đắm trong "Giấc mơ Mỹ", nơi mà cô gái của tôi vĩnh viễn là nguyên nhân, là động lực, là ám ảnh, và là mục đích của tất cả giống như hắn. Nhưng tôi cũng không có đủ tôn sùng cần thiết đối với sự giàu sang như xã hội cuồng si thời trang vật chất mà tôi thuộc về. Thế nên tôi có thể không ngừng gắn cô gái của mình vào mọi ngóc ngách của suy tưởng, nhưng không thể mang cả thế giới suy tưởng của mình ra cuộc đời, để cô gái của tôi cũng giống như cô gái của hắn, trở thành thứ ánh sáng xanh le lói trong mưa, thắp sáng lâu đài náo nhiệt nhưng cô quạnh của hắn, và thì thầm vào tai hắn rằng, "trí tưởng tượng của anh thật hoàn hảo".


Tôi đến gặp hắn, thật không đúng dịp, khi những cơn cuồng phong hắn tạo ra cho thế giới đã không còn ầm ĩ, khi sức hấp dẫn của Salinger đã không còn đủ làm cho gã lười biếng là tôi chạm nửa ngón tay đến sự vĩ đại của hắn, khi mà M.Bakhtin, V.Havel, I.Berlin, M.Foucault... bắt đầu ám ảnh tôi còn nhiều hơn một con mèo nhỏ lượn ngang qua nỗi nhớ..., hắn đến, đúng hơn là hắn chạm vào tôi, bằng tiếng Piano của "truyền nhân của Beethoven", bằng cô gái tóc vàng có nụ cười má lún thiên thần cười trong vắt lững lờ dưới mành vải trắng, bằng thứ ánh sáng xanh le lói trong cơn mưa, bằng "phía nhà bên ấy" ẩn hiện từ bên kia con nước... Cô gái mong manh ấy không đáng nhận mọi sự chỉ trích! Cô ấy chỉ là một cô tiểu thư bé nhỏ, như một con thỏ sợ đau khổ và cô đơn từ trong nhung lụa.

Tôi muốn nói với hắn, đừng nói gì nữa. Nhưng hắn không thể ngừng nói, bởi vì cô gái của hắn luôn sợ hãi, cô yêu hắn, nhưng cô còn yêu chính mình hơn, yêu sự an toàn mà chồng của cô tạo ra cho cô hơn. Nếu hắn ngừng nói, hắn sẽ để tuột thứ ánh sáng mà hắn luôn trông chờ ấy mãi mãi. Nhưng hắn càng nói, cô gái của hắn càng chìm sâu vào trong chính mình. 

Đau khổ, và cô đơn mãi mãi. 

Giá như trước khi chết, hắn biết được rằng cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ gọi cho hắn. Giá như trước khi chết, hắn biết được cô cũng đã có một chuyến đi vĩnh biệt, nhưng người đồng hành sẽ không bao giờ là hắn. Giá như trước khi chết, hắn biết được cô sẽ không gửi đến mộ hắn bất cứ một nhành hoa nào. Giá như trước khi chết, hắn biết được những tiếng nài nỉ thảm thiết rằng xin cô hãy đến viếng mộ hắn dù chỉ là lướt qua của ai đó đã không bao giờ chạm được đến tai cô. Giá như trước khi chết, hắn biết được những phù phiếm xa hoa hắn từng bày ra, cốt chỉ để cô vô tình chạm mặt, cũng sẽ tan vỡ và tàn lạnh nhanh như cách mà nó bắt đầu... Giá như hắn đừng mơ gì cả ngay từ đầu. Giấc mơ Mỹ ấy!

Tôi không nói một lời nào cho đến khi có người chạm vào và khẽ hỏi: Cớ gì lại phải làm thế? Cớ gì phải làm những điều to tát đến vậy chỉ để đổi lấy một nụ cười, hay thậm chí là một cái liếc nhìn như thế? Cớ gì phải chờ đợi lâu đến như vậy, rồi nôn nóng đến phát điên ngay trước giờ hẹn chỉ 2 phút? Cớ gì phải ướt sũng như thế? Tôi đáp: Với tình yêu, nó đáng.

Em nhìn tôi với một bộ dạng hơi ngơ ngác. Tôi cười: Giá như em có thể hiểu được cảm giác của một người yêu đến điên cuồng một ai đó, yêu đến mức mọi suy nghĩ, mọi ý tưởng, mọi giấc mơ, và mọi cảm giác đều gắn chặt vào hình ảnh của họ...

Em hỏi tôi: Vậy anh biết?

Tôi nói: Lẽ ra phải dịch là "Gatsby vĩ đại", chứ không phải chỉ là "Đại gia Gatsby"...

Đăng nhận xét

0 Nhận xét