Ốc và Phú Yên

Lục tung đống quà lưu niệm nằm lộn xộn trên bàn cũng không thấy thứ mình cần, tôi chán nản nhìn sang Nguyễn. Cô lắc đầu tỏ vẻ chán nản không kém. Quen nhau chưa lâu, nhưng cô gái ấy làm tôi thấy gần gũi hơn tất cả những người còn lại (đương nhiên không tính đến cố tri).


- Tại sao cứ nhất định phải là thứ đó?
- Bởi vì tôi chỉ cần có nó.
- Đồ ngốc! Tuy Hòa không phải là một thành phố du lịch, những thứ ấy làm thế nào mà có được?

Tôi không đáp. Tôi bận lui cui tìm kiếm một hi vọng mong manh nào đấy. Rồi Nguyễn phì cười. Nàng kéo tay tôi ra: "Được rồi! Lại đây kết cái vòng đi đã! Nguyễn hứa là sẽ có cách để K tìm thấy nó. Được chứ?"

(...)
- Cô ấy thế nào?
- Xinh xắn, thông minh, nhưng không hoạt bát lắm.
- Không! - Nguyễn lại phì cười - Ý Nguyễn là cổ tay cô ấy thế nào cơ!

Tôi cười xòa, rồi nắm cổ tay Nguyễn. Cổ tay trắng ngần và mềm mại như lụa. Suýt nữa không nhận ra, cô gái dịu dàng và tận tâm ấy cũng là một giai nhân. Ngây ngốc một phần triệu khoảnh khắc mới bảo: "Giống như cổ tay Nguyễn vậy! Hoàn toàn giống"

Nguyễn gật đầu, rồi lại loay hoay với mớ màu sắc. Tôi nhìn Nguyễn. Sự tẩn mẩn và say mê của nàng khiến tôi phì cười: 
- Này! Không cần phải nghiêm túc đến thế! Điều đó làm tôi ngại đấy!
Nguyễn cũng cười: 
- Trông thế mà cũng biêt ngại cơ đấy! Thế ban nãy ai đã cho Nguyễn leo cây đến cả tiếng đồng hồ thế nhỉ?
- Leo cây? - Tôi ngạc nhiên nhìn Nguyễn - Không phải Nguyễn bảo Nguyễn có việc gấp nên lùi lịch hẹn lại một tiếng à?
- Đồ ngốc! Người ta chỉ tế nhị bảo lùi thời gian để cho ai đó khỏi phải áy náy vì đi trễ thôi!

--------

Lúc ra về, tôi tặng Nguyễn một chiếc Dreamcatcher màu cam sẫm. Thực ra tôi tính tặng một chiếc cặp tóc hơn, vì Nguyễn để tóc mái, giống như "ai đó", để phần mái trước che kín cả trán. Nguyễn là một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và tinh tế, nhưng ngược lại, cũng là người rụt rè, khép kín và thiếu quyết đoán. Và vì thế, tôi nói, Nguyễn cũng giống như ai đó, là người mà tôi chỉ muốn tặng cặp tóc, như một cách để mở trái tim nàng ra...

Nhưng cuối cùng tôi lại tặng Dreamcatcher. Nguyễn đỏ mặt và hơi lúng túng. Tôi cười: "Vốn tưởng là hoàn toàn tuyệt vọng rồi, nhưng giờ hi vọng lại tràn trề. Không đáng để nói một lời cảm ơn sao?"

Nguyễn dí ngón tay ngăn lời tôi lại. "Đợi tìm thấy thứ K cần rồi cảm ơn cũng không muộn. Nhưng tối nay không được lén mò ra bãi biển để tìm một mình đâu đấy! Vô ích thôi! Không có gì ngoài đó đâu! Cần phải tìm một cách khác..."

Trò chơi tìm kiếm, hay là chuyến phiêu lưu nho nhỏ của tôi và Nguyễn vẫn còn chưa kết thúc.

Lãng

Viết tặng một người bạn mới. Cảm ơn vì tất cả mọi thứ!

P/s: Không liên quan, nhưng tặng "ai đó" một bài hát nhỉ? Ai muốn là người đó thì giơ tay nhé! pacman emoticon
https://www.youtube.com/watch?v=cCnVSGzQPdQ

Đăng nhận xét

0 Nhận xét