Trước câu chuyện tối hôm nay, thì đây là câu chuyện của nhiều năm trước:

(Lưu ý: Bạn có thể đổi giới tính các nhân vật cho phù hợp với bản thân)


Có một cô gái nọ, nàng có một mối tình tươi đẹp ở quê hương, nhưng sau đó, vì người yêu nàng không quan tâm đến nàng, thậm chí xem nàng là gánh nặng, một chàng trai xứ lạ đã đến rước nàng đi, trao cho nàng tình yêu, vinh quang và hơn tât cả là một gia đình.

Một ngày kia, cuộc sống khó khăn khiến chàng trai thay đổi, yếu ớt, nghèo khó và tuột khỏi đỉnh vinh quang. Nàng trở thành ngọn lửa và niềm tin của anh. Anh vẫn yêu nàng như thuở trước, và nàng vẫn khẳng định là nàng yêu anh hơn tất cả mọi thứ.

Thêm nhiều năm nữa trôi qua, chiếc áo của anh đã trở nên quá chật với nàng. Nàng xinh đẹp và quyến rũ như một bông hoa trong khi anh không khác mấy một bãi phân trâu. Người tình cũ từ quê hương tìm đến, tặng cho nàng một nụ hôn say đắm và ngỏ ý muốn cưới nàng.

Nàng vẫn yêu anh. Nàng khẳng định như vậy. Nhưng bỗng dưng những bữa cơm nàng nấu bỗng ngày một vắng hơn. Nàng yếu ớt đến mức gần như mắc bệnh cả năm trời, một căn bệnh kỳ quái lặp đi lặp lại như kinh nguyệt vậy.

Không sao cả! Anh ấy vẫn yêu nàng. Đúng ra thì nàng là người anh yêu nhất. Thế nhưng cuối cùng, anh đã không hôn vào trán nàng trước khi nói lời vĩnh biệt. Phải! Nàng vẫn yêu anh, nhưng nàng nhớ quê hương, nhớ nhà, và nhớ mối tình cũ "sâu đậm ấy". Nàng yêu anh hơn tất cả, ngoại trừ quê hương và bóng hình người thương ấy. Thế rồi, họ chia tay trong nước mắt.

Suốt thời gian ở bên tình cũ-người yêu mới, nàng vẫn thư tay đều đặn cho anh. Nàng yêu anh. Điều đó là sự thật. Vĩnh viễn như thế! Chỉ là, nàng hạnh phúc ở đây: Quê hương và người đã cùng nàng trải qua những năm tháng đầu tiên của tình yêu, nơi mà trái tim nàng thuộc về.

Nhiều năm nữa trôi qua, một sự thật mà nàng đã cố quên đi, hoặc ngỡ rằng nó đã thay đổi lại tái hiện: Vẫn như ngày đầu ở bên nhau, người tình của nàng không tôn trọng nàng. Người này có thể yêu thích một cô gái thông minh và nóng bỏng như nàng, hoặc gì đó đại loại như thế, nhưng rốt cục anh ta cũng nhận ra, hai người không hợp nhau, và những đòi hỏi của anh ta với nàng (hoặc ngược lại) đều không được cả 2 đáp ứng. Đi bên nhau, nàng chỉ như một cái bóng vật vờ và thảm hại mang tên "người yêu". Họ cãi nhau nhiều lần, cùng hứa sẽ thay đổi vì nhau nhiều lần, nhưng đều không được nữa. Họ chia tay nhau. Nàng nói, nàng muốn trở về với người yêu nàng, người cho nàng hạnh phúc. Nàng không cần quê hương và người tình ấy nữa.

Nhưng người (đã từng) yêu nàng đã cưới một cô gái khác. Anh nói, anh cũng yêu nàng như là nàng yêu anh vậy. Thế nhưng, trong lúc nàng bỏ mặc anh lại với tất cả đau đớn và tuyệt vọng, vợ anh lúc này đã cứu vớt đời anh. Cô ấy từ bỏ tham vọng và vinh quang để đến với anh, cùng anh tạo dựng một tương lai mới. Anh yêu nàng, nhưng anh không thể bỏ vợ vì nàng. Cô ấy xứng đáng để anh yêu đến trọn đời.

Nàng không chấp nhận. Nàng ghen lồng lộn lên và làm ầm ĩ khắp quê hương anh. Sau đó, nàng bỏ theo một đại gia hàng xóm của anh, người từng ngỏ lời yêu nàng bấy lâu nay. Nàng không lồng lộn gì nữa, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại rằng, nàng đến với người mới này vì anh không còn yêu nàng nữa, không đón nàng nữa, mà nàng thì vẫn cần một chốn dung thân.

Vĩnh biệt nàng! Tình yêu là một thứ gì đó thật xa xỉ với cả anh lẫn nàng, hoặc chỉ riêng ở mối quan hệ giữa anh và nàng. Đơn giản, không cần phải nhắc về nàng bằng một cái tên trìu mến nào đó như ngày trước nữa. Phải không Cesc? À nhầm! Fabregas chứ!

Tối nay, chào mừng anh đến với EPL! Rất vui được là đối thủ của một siêu số 10 như anh! Giới thiệu với anh: Đứng cùng chúng tôi là một siêu số 10 khác - Mesut Ozil

Đăng nhận xét

0 Nhận xét