15th february 2015

Lẽ ra là rất nhiều cảm xúc cuộn tràn để dành cho buổi tối, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn là sự trống rỗng.


Tôi muốn nhìn thấy nàng, muốn níu lấy tay nàng bởi từng lời nàng nói như đâm vào tim tôi phũ phàng như gió lạnh mùa đông. Thế rồi, dưới một bầu trời dày sao mà có lẽ chỉ một mình tôi thấy, tôi ném cho nàng những lời chua chát như thể tôi căm thù nàng đến tận xương tủy. Những lời yêu thương sao lại nhạt nhẽo đến vậy? Tôi hỏi. Nhưng nàng không nói gì cả! Nàng sợ tình yêu giống như cách mà nàng từng sợ hãi quá khứ. Nàng nói nàng không cần thứ đó. Nàng chỉ cần một người không mang lại cho nàng quá nhiều cảm xúc yêu thương, hoặc thứ gì đại loại như thế, nơi mà nàng có thể sống cuộc sống theo ý mình mà không cần phải quá bận tâm về cảm xúc với họ, thứ luôn làm phiền nàng như khi nàng nghĩ về tôi. Tôi ngưng lời lại và quyết định trở vào nhà ăn nốt chén cơm muộn. Chén cơm chan đầy cảm giác mệt mỏi và trống rỗng không biên giới.

Nàng vĩnh viễn là người con gái tuyệt vời nhất mà tôi từng biết trên cuộc đời, người luôn lo lắng cho một kẻ xấc xược, vô kỷ luật và nhàm chán như tôi bằng cả tấm lòng. Khi tôi uống rượu, nàng ngăn tôi lại bằng những tin nhắn và cả sự thờ ơ. Khi tôi sốt cao gần như bất tỉnh, nàng gần như muốn chạy xuyên qua thành phố chỉ để xem tôi như thế nào trong khi những người trong ngôi nhà tôi ở gần như không hề hay biết. Khi tôi bế tắc không còn lối thoát trong công việc, nàng níu tay tôi ra bằng những cử chỉ nhẹ nhàng gần như im lặng. Khi tôi gần như không thể nuốt nổi món cơm cứng tương tự như đá cuội trong văn phòng công ty, nàng thức khuya dậy sớm nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày. Khi bạn thân của tôi bảo vệ luận văn, nàng lại tất bật chạy đôn chạy đáo lo mua bông gói hoa dù chân đau chưa lành. Khi tôi vướng vào một vụ lộn xộn đấu đá, nàng lo lắng đứng ngồi không yên. Khi tôi đi dạy về muộn trong tình trạng bệnh chưa khỏi, nàng dặn dò từng tí một như chăm trẻ nhỏ. Khi tôi mê thức khuya chơi game và ngủ nướng lười thể dục, nàng vừa dịu dàng nhắc nhở khéo léo, vừa ép buộc tôi tuân thủ kỷ luật bằng cách riêng của mình... Có đến hàng triệu thứ để nhắc đến, những điều khiến cho nàng trở thành cô gái duy nhất mà trái tim tôi vẫn hằng tưởng nhớ bất chấp thế gian còn bao nhiêu người. Thế nhưng, người con gái đó...

Nàng nói thích được ngồi sau xe, cùng tôi dạo quanh khắp các con đường. Tôi cười rằng nàng sẽ chẳng bao giờ thích nổi vô số con đường mà tôi đưa nàng qua, giả như con hẻm nhỏ nằm bên hông trại giam Chí Hòa. Nàng cau mày. Nàng có cái cách cau mày, để rồi cười tươi rói như nắng mùa thu, không thể lẫn vào đâu được. Tôi yêu nàng, yêu cái nụ cười và yêu hàm răng khểnh chẳng theo quy luật gì của nàng. Yêu cả khi nàng chẳng bao giờ nói một câu ngọt ngào nào với tôi. Đúng như mẹ tôi từng nói: “Loại người dẻo miệng như mày, thể nào cũng sẽ gặp mấy đứa con gái chả bao giờ nói ngọt con ạ”.

Nhưng thực ra thì nàng ngọt ngào bằng toàn bộ những thứ ngọt ngào nhất trên trái đất này cộng lại. Những câu chuyện khiến cả hai cười ngặt nghẽo. Sự say mê khi nàng theo đuổi những điều nàng thực sự yêu thích. Buồn – vui – thương – giận bao giờ cũng làm ánh mắt nàng long lanh theo những cách khác nhau. Nàng đẹp theo một cách rất khác cái cách mà nhân loại có thể chiêm ngưỡng, vẻ đẹp chỉ dành cho riêng tôi, chí ít, tôi nghĩ vậy. Đương nhiên, có khoảng 5-6 người khác cũng tin là nàng đẹp, nhưng đó là một vẻ đẹp rất khác. Những lúc như thế, tôi nhìn nàng say đắm, để rồi nàng đỏ mặt và lớn giọng: “Anh nhìn cái gì đấy?”. Tôi cười nhẹ. Đố biết anh nhìn cái gì đấy...

Nhiều năm tháng quen nàng, để rồi trải qua cuộc sống có hình ảnh của nàng, từng lời tôi nói, từng câu thơ, hay từng đoạn tản văn tôi viết trên facebook, nàng gần như chẳng bao giờ nhấn like, nhưng đều đọc nó, đọc thật tẩn mẩn và kỹ lưỡng. Nàng nói nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ ở bên tôi, người mà chẳng may nếu nàng rời bỏ, sẽ chắc chắn để lại trong những trang viết những điều đau buồn, u tối và chán nản. Nàng ghét sự nhạt nhẽo như cách tôi bình luận. Về cơ bản, tôi là loại người mà nàng cả đời cũng không muốn ở bên cạnh: Lộn xộn, nhàu nhĩ, vô kỷ luật, nghệ sĩ và ngạo mạn. Nàng đau buồn vì tôi nhiều hơn bất kỳ người nào từng xuất hiện trong cuộc đời nàng. Hoặc ít ra là tôi nghĩ vậy. Đó có thể là một lý do khiến tôi trở nên còn lâu mới xứng đáng ở bên nàng.

- “Anh đi đi! Và đừng bao giờ trở lại!”

Nhưng tôi vẫn luôn trở lại. Tôi nhớ nàng nhiều như cái cách mà nàng nhớ đến tôi. Nhưng nàng nói tôi vô tâm và ích kỷ. Vô tâm bởi vì luôn viết những điều giống như trút giận lên đầu nàng, những điều còn lâu mới giống những gì tôi thực sự thể hiện trước mặt nàng. Ích kỷ bởi vì luôn muốn giữ nàng ở bên cạnh mình, yêu thương mình và chỉ là sở hữu của riêng mình.

“Bởi vì em thương anh nhiều hơn cả anh thương em, nên em sẽ không giữ anh lại. Em không thể giữ người mà mình thương nhiều hơn họ thương mình. Em cần sự an toàn đến từ tình yêu thương vừa đủ. Và vì thế, em chọn một người không phải anh”

Đó là một buổi tối tháng ba trên đường Võ Thị Sáu (nàng vẫn hay cãi rằng đó chắc chắn không phải là Võ Thị Sáu, nhưng tôi không nghe), trời bỗng nhiên trong veo lạ thường. Tôi dừng xe tiễn nàng ra về. Bước chân dịu dàng và thong thả. Nàng bước đến mép bậc thang thì dừng lại bảo “anh về đi” vài lượt. Nàng là người duy nhất khiến tôi dừng lại và ngắm nhìn đến khi biến mất vào bóng tối. Nhưng trải qua thời gian rất lâu rồi, tôi chợt nhận ra rằng, dù có dừng lại ngắm nhìn hay không thì người ta vẫn sẽ biến mất. Bởi vì một ánh mắt không bao giờ là đủ để níu lại đôi bàn chân...

- Này nhỏ! Em có đang nhớ anh đấy không?
- Không nhé! Em nhớ anh làm gì?
...

Thế rồi một ngày nọ, tôi đến thăm nàng trong một ngày nắng đẹp, cố gắng đi thật chậm để nhớ lại từng lời nàng nói mỗi khi lên xe trở về nhà. Đây là thung lũng bình yên, kia là con đường ngập ngụa bụi đường...
- Khiếp! Anh đi chậm thế?
Phụ nữ thật kỳ lạ! Một mặt họ bảo bạn phải đi thật chậm, mặc khác họ lại chê trách khi bạn đến chậm. Tôi suýt nữa đã nói như vậy nếu như khói bụi và những chiếc xe lớn không lướt vội qua người.
Cái xứ gì thật lạ đời! Đất thì đỏ au, còn da con gái thì lại trắng.
- Từ đây về nhà con hẳn là xa nhỉ?
- Dạ! Cũng gần thôi! Đi bộ còn được nữa! Mà không biết chừng nào mới tới thôi.
- ...
- Giờ con về à? Từ đây về Phú Riềng cũng xa gớm lắm nhỉ?
- Mát trời nên thoải mái thôi ngoại ạ!
- Sao con không đeo khẩu trang?
- Ban nãy con đi đường, không cẩn thận làm rách mất rồi ạ! Cơ mà không sao. Đường cũng không bụi lắm.
- Ừ! Con về đi. Về sớm kẻo tối.

Bà nhìn tôi cười. Chỉ mới vài tháng không gặp, khuôn mặt bà chùng xuống, nom thiếu sức sống hẳn. Nhìn bà, nghĩ đến nội, rồi nghĩ đến ngoại, suýt khóc nên tôi gần như thôi thúc chắp vào trán bà niệm dăm ba câu cho an lòng. Nhưng rồi lại thôi. 

Những lời từ biệt sao mà khó nói đến thế?

...

Nàng từng tặng cho tôi một chiếc chuông gió, thứ mà theo hiểu biết hạn hẹp của tôi, nó có nghĩa là “em sẽ ở bên anh mãi mãi”. Một ngày nọ, chiếc chuông gió vỡ tan. Tôi nhặt từng mảnh vụn để dán lại như cũ. Nhưng vô ích. Có quá nhiều mảnh vụn li ti khiến cái chuông gió dán lại trông không thể kinh dị hơn. Nàng lắc đầu:

“Bỏ đi anh ạ! Sang năm em sẽ mua cái mới cho anh”.

Nhưng tôi lại là người không dễ dàng vất bỏ những thứ đã hỏng. Tuổi thơ nghèo khó dạy cho tôi thói quen sửa chữa hơn là thay mới. Sang năm, cái chuông gió hẳn sẽ vẫn rung mỗi khi gió về. Phòng tôi tràn ngập gió. Nhưng chừng ấy, chẳng biết nàng có còn ngồi đâu đó để mỉm cười trả lời tin nhắn của tôi, rằng: “Chuông gió lại rung leng keng nhỏ ạ! Giá em biết anh nhớ em đến mức nào...”, hay không nữa

Đăng nhận xét

0 Nhận xét