Chuyện gì đã xảy ra ở công viên nước Hồ Tây

Cuối tuần đá qua vụ công viên nước ở Hà Thành, coi như là một cái cớ để dọn dẹp blog.


Tất nhiên là, dẫu cho có hơi lộn xộn một tí, thì điều đó cũng không làm người Việt Nam hết thanh lịch được! Cho nên bạn đọc có vô tình nhìn thấy bài viết này xin cứ yên tâm!

Tôi sẽ túm váy lại câu chuyện về cái công viên nước này cho những ai lười theo dõi thông tin báo đài được rõ:

Nhân kỷ niệm 15 năm thành lập Công viên nước Hồ Tây, Ban quản lý Công viên nước quyết định miễn phí 100% vé trọn gói cho mọi khách hàng. Các thanh niên nam nữ gần đó rất thích điều này nên ùa vào “ủng hộ” công viên. Hậu quả là công viên chật cứng. Ban quản lý sợ quá đóng cửa miễn tiếp khách. Các thanh niên tin rằng BQL xấu hổ nên cố gắng giúp những người này vượt qua mặc cảm bằng cách vượt rào (theo nghĩa đen) vào chơi. Trong lúc vui chơi bối rối, một số thiếu nữ xinh đẹp (̶m̶̶a̶̶y̶ ̶m̶̶ắ̶̶n̶) không may bị sàm sỡ gây ra hậu quả đáng (̶m̶̶ừ̶̶n̶̶g̶) tiếc.

Khi có ông thạc sĩ tâm lý phát biểu rằng: Các cô gái có lỗi bởi vì không biết tự bảo vệ mình, thì có người liền phản đối rằng: Ơ hay! Thế khác nào bảo sàm sỡ gái nhà lành là bình thường à? Ai bảo mang vàng vòng chi cho nó chặt tay à? Ai bảo đẹp chi cho chúng nó hiếp dâm à?

Tất nhiên là không.

Tôi đi xe bus. Tôi bị sàm sỡ, ấy không phải là lỗi của tôi vì đi bus là một việc bình thường, hoặc tôi không thể không đi bus. Tôi biết tôi đẹp, nhưng đó không hề là lý do.

Tôi bị móc túi, ấy không phải là lỗi của tôi vì tôi đơn giản cần phải đem theo ví khi ra ngoài. Tôi biết tôi có nhiều tiền, nhưng đó cũng không phải lý do.

Nói như thế có nghĩa là, khi tôi vào công viên nước, tôi bị sàm sỡ, ấy cũng không phải là lỗi của tôi, vì tất cả mọi người đều có thể vào công viên nước để giải trí. Tôi biết tôi quyến rũ, nhưng đó chắc chắn không phải lý do.

Chỉ có điều, ở Hồ Tây vào lúc đó không phải là một nơi bình thường như chúng ta vẫn biết.

Xét về mặt tâm lý, tôi tin rằng không có bất kỳ cô con gái con nhà lành nào lại cố tình bận bikini đi thẳng vào trong công viên nước đang có hàng nghìn thằng con trai vận quần xà lỏn cả.

Điều này cũng bình thường như cân đường hộp sữa vậy. Lúc nhỏ ba mẹ bạn có dạy bạn về điều này không? Là con gái thì nên ý tứ một tí ấy.

Mà thực ra thì trai hay gái gì mà chả phải ý tứ? 1 thằng con trai nhảy vào chơi chung với 1 đám con gái lạ hoắc lạ huơ, hoặc 1 cô gái làm điều tương tự với đám con trai lạ. Bạn không biết ngại, ấy là do da mặt bạn dày hơn bình thường rồi.

Đấy là tôi chưa nói đến chuyện bận bikini đấy!

À mà quên! Tôi hơi xin lỗi những người hay đi bar. Tôi là một người bình thường sinh ra trong một gia đình bình thường, thiếu tiến bộ, thiếu Âu hóa và thiếu tư duy phương Tây nên không rõ những người hay đi bar, nhảy múa điên cuồng giữa 1 đám những người khác giới lạ hoắc lạ huơ, sau đó lên giường với một người nào đó mà đ’ cần biết tên.

Nhưng trong trường hợp đó thì bạn, người sẽ nhảy múa, để người khác giới sờ nắn các bộ phận nhạy cảm, sau đó lên giường với họ, sẽ không kêu ca gì hết.

Đằng này bạn là con gái nhà lành, biết rõ dưới hồ có khoảng hơn nghìn thằng con trai đ’ mặt đủ áo quần, “cây hàng” thì luôn sẵn sàng dựng đứng khi vô tình chạm vào thứ gì đó mềm mềm kiểu như vú của bạn, thế mà vẫn hăng hái mặc bikini và lao xuống.

Bạn nói rằng bạn đã ở dưới hồ từ trước, và hoàn toàn bị động khi đám thanh niên đó ùa xuống?

Thế khi họ ùa xuống, bạn không hề thấy ngại và cảm thấy cần phải bỏ đi? Bạn làm tôi yêu bạn rồi đấy! Cô gái có lòng yêu nước chiến thắng mọi sợ hãi và ngại ngùng trước người khác giới.

Công viên nước chỉ là một thú vui giải trí mà thôi! Bạn biết đấy! Bạn có thể đi hoặc không. Nó không giống với việc bạn cần phải mang theo ví khi đi đâu đó, hoặc lên xe bus, những điều bạn không thể không làm.

Bạn mười tám tuổi đầu, bạn cần phải hiểu, mặc bikini chen vào một rừng con trai, thít chặt mông ngực của bạn vào thứ gì đó của người khác giới... Đó là điều đáng xấu hổ.

Nó cũng giống như việc bạn, một thằng con trai, phải thít chặt thứ gì đó của bạn vào giữa một rừng mông ngực con gái vậy. 

Thật vô lý khi có người làm vậy, sau đó lại khóc thút thít như thể mình là nạn nhân.

Khi viết đến đây, tôi hơi nhớ một câu chuyện thế này:


Những người như anh chàng nhân vật chính này không phải là hiếm. Họ chiếm khoảng 96.69% số nam thanh bị Gay trên thế giới và một tỉ lệ cao khủng khiếm trong số những thanh niên không Gay là khoảng 0.00...01%.

Tiếc thay, đa số các nam thanh niên tham gia sàm sỡ các cô gái đều không thuộc nhóm này. Và chỉ 1 số ít là sàm sỡ... theo phong trào. Bạn biết đấy, chúng ta có khoảng 40234 phong trào nhảm nhí, và bóp vếu hay sàm sỡ (mặc dù không nhảm nhí) cũng là một trong số đó.

Còn những chuyện sau đó như nhồi cô gái xuống nước, móc lốp, hay... hiếp dâm các kiểu thì tôi không rành lắm! Mặc dù đa số các chàng trai đều không dễ dãi, nhưng cạ mông cạ ngực vào người, kích dục đến thế mà không làm gì thì hẳn là... liệt dương mẹ nó rồi!

Chả phải khi không mà đám điệp viên nữ giỏi nhất mấy trò quyến rũ và kích dục. Đàn ông, nói chung là yếu đuối hơn phụ nữ ở khoản đó.

Đó là lý do, bạn, nếu tỉnh táo nhìn thẳng vào vấn đề, nên nhanh chóng nhận ra rằng, cô gái bị một bầy thanh niên sàm sỡ kia thực ra đã có một chiến dịch... PR hoành tráng và hiệu quả. Và dĩ nhiên, công viên nước Hồ Tây của chúng ta cũng thế. Giờ thì thanh niên khắp nước, ai cũng biết đến Hồ Tây và cô gái kia rồi nhé! Tôi khâm phục những nhà truyền thông (ngược) tuyệt vời của họ!

Đó là chưa kể, điều đó cũng không làm người Việt Nam bớt thanh lịch được đâu!

Trúc Phong

Đăng nhận xét

0 Nhận xét