Thơ khóc bạn

Tuổi nàng mười tám hẳn đôi mươi,
Mắt ướt đôi khi chạm đến cười.
Những lời mật ngọt như trời biển,
Ám những dòng sương trong hơi hương.

Tuổi nàng lành lặn phủ mây trôi,
Hết hợp rồi tan với lẽ đời.
Mặt thôi phủ lá trần hoang dại,
Một thoáng ngày buồn râm rấp cay.

Biền biệt tha hương biền biệt đây,
Hai mươi năm lẻ tận một ngày.
Vừa hay còn đó cười rung rúc,
Mặn đắng theo em hết cõi này.

Tôi xua bàn tay, níu bàn tay,
Mặc niệm bên nhau lặng lặng ngày.
Em còn bên ấy thôi thương tiếc,
Vẫn hát như tình không phôi phai.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét