Công việc và trò chơi mơ ước

Em bảo: “Yêu thế đủ rồi! Mình chia tay đi!”

Tôi đáp: “Nếu như anh đến đó, em có nói câu này không?”

- “Nếu như anh đến đó, đơn giản là em không thể gặp anh để nói câu đó”

Em yêu tôi cái tình yêu rất gần với sự thương hại. Thương hại kẻ mà em gọi là vừa lãng mạn phi thực tế, vừa ích kỷ của em. Tôi không bao giờ cần sự thương hại đó, nhưng đương nhiên, tôi cần em. Em vừa lãnh đạm, vừa mạnh mẽ, và một chút kiêu căng nữa!

Tôi nhặt một chiếc lá, viết lên đó một bức thư dài. Hẳn nhiên, đó phải là một chiếc lá lớn. Em cười nhẹ. Những chiếc lá không bao giờ là thứ có thể lưu giữ nét mực được lâu. Em không thích những thứ tạm bợ và không rõ ràng. Tôi cũng thế.

Em khuyên tôi nên bỏ ý định xuất ngoại đi, và trở về với cái vùng đất nắng gió của tôi, nơi có những đứa trẻ cần được nuôi nấng tâm hồn bằng những câu chuyện thần tiên, thứ đã viết nên cuộc đời tôi. Tôi không nói gì cả! Tôi biết, đến đó, đến cái vùng đất mà non ba – bốn nghìn năm trước còn là quê cha đất tổ, đến để xem nỗi ô nhục của những kẻ sáng tạo bị cướp đoạt trắng trợn tương lai, nơi ước mơ về cái thiện chiến thắng cái ác, hoặc công lý tất thắng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của những con ác quỷ tự nhận là thiên thần.. đó chỉ là một ảo vọng. Hẳn nhiên, em cũng là một ảo vọng. Tôi biết! Nhưng ảo vọng của em là ảo vọng thực tế, khốn nạn thay, nó lại khiến tôi sung túc trong cái lãng mạn của mình hơn là để nó tự bơi tung tăng ra biển lớn. Những con sói không bao giờ biết thương hại cho đám trẻ mồ côi.

Nhưng rồi tôi vẫn bám riết lấy em trong cái câu chuyện tình mà tôi đang cố làm cho nó lãng mạn đi. Em lại ru tôi ngủ. Tôi gối đầu lên đùi và nghe em hát “vì đó là em”, hẳn nhiên, có sửa lại lời một chút, vì em, cô gái mới là người hát.

Trong giấc mơ đó, tôi nhìn thấy em nắm tay một chàng trai bóng loáng và sang trọng nào đó. Em nói: “Em trả lại hạnh phúc cho anh đó! Kẻ ích kỷ lãng mạn ạ!”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét