Viết cho SG ngày 8-11-2014

Cuối buổi họp, tôi kéo rèm nhìn ra phía bên kia thành phố: 

- Hôm nay rằm à?
Em cười khúc khích:
-Vâng! Chỉ có cái loại như anh thì mới xem ngày rằm bằng trăng thôi"
- Thế bình thường người ta xem ngày rằm bằng gì?
- Chẳng ai biết được ngày nào phải ăn chay nếu cứ phải đợi đến tối để xem trăng anh ạ!
- Mùa này bên ấy có hoa sữa chưa nhỉ?
- Em không rõ nữa! Cơ mà thường thì có từ sớm rồi anh ạ.
- ...

Đường phố Sài Gòn ngày cuối tuần vẫn chẳng chịu yên lấy một phút nào. Tôi từng bảo với một người: "Cái đất Sài Gòn này như cái nợ! Lỡ qua rồi thì yêu không bỏ được". Em cười: "Chủ yếu là vì người". Thế nhưng thời gian trôi qua, hết người này đến người kia lũ lượt rời bỏ Sài Gòn của tôi. Đến nỗi trong một câu thơ vắng người nào đấy mà nhất thời không nhớ ra đã vất vào xó nào, có đoạn rằng:

"Em đi xa phố Sài Gòn rộng quá,
Mưa mùa em từ ấy bặt hương nguồn"

Có một vài lời gợi ý cho những chuyến đi xa tít tắp nào đấy. Đà Lạt, Phú Yên, Cần Thơ, hay đại loại thế. Nhưng tôi lắc đầu. Không phải vì những tiện nghi không dễ gì đổi được ở cái đất này, đời nào tôi lại cần đến chúng? Ngày ba bữa cơm, mỗi sáng dạo quanh con phố nhỏ, uống một ly đen đá rồi thong dong làm việc. Tối đến không bật lap chơi game, tán gẫu, thì cũng đọc qua loa vài cuốn sách. Cùng lắm thì lượn vài vòng rồi lăn ra ngủ. Thế nhưng có những ngày rời Sài Gòn đến nhiều nơi xa lạ và yên bình khác, hít thở mùi hương những thành phố khác, mỉm cười với những con người dịu dàng và ấm áp khác (hoặc đại loại là thế), mới thấy nhớ Sài Gòn da diết thế nào.

Chà! Nói như thế này hẳn là làm Hà Nội, Bắc Ninh, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa, Phan Rang, Bình Thuận, Tây Ninh, Bình Dương, Tiền Giang, Bến Tre, Trà Vinh, Sóc Trăng, Vĩnh Vong, Đồng Tháp, Cà Mau, Kiên Giang... buồn lòng lắm! Nhưng mà thôi kệ! 

Họ không rỗi rãi mà đọc cái mớ nhắng nhít này đâu!

Một người bảo: "Em thích những ngày trời âm u và gió nhẹ". Tôi mỉm cười. Tôi cũng thích Sài Gòn trong những ngày như thế. Chỉ là, ngay cả khi nó không thực sự như thế, nó vẫn là nó. Thế đấy!
Quay lại với trăng rằm. Trăng đẹp, nên em hỏi tôi có muốn dùng một chút trà với bánh quy hay không. Tôi lắc đầu. "Có vẻ bận rộn nhỉ?" - "Không hẳn!"

- Cuối tuần vui vẻ!

Sau buổi dạy cuối tuần, con đường trở về không còn ngập ngùng khói bụi xăng xe nữa, mà thoang thoảng hương hoa sữa.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét