Nói về thuyết Lục Nhĩ và Ngộ Không - ai là người thắng

Liệu có phải Lục Nhĩ My Hầu mới là người còn sống, còn Ngộ Không thật đã chết ở Lôi Âm tự?
Đây là link bài viết: http://tinyurl.com/ooxozqa


Một "thuyết âm mưu" dễ thương"

Nhưng mà sự xuất hiện của Lục Nhĩ My Hầu thực ra là 1 phép ẩn dụ Phật giáo của Ngô Thừa Ân.

Tôn Ngộ Không là "trí", biết mọi thứ nhờ "Hỏa nhãn kim tinh", tư duy không câu chấp và thói quen bay nhảy.

Còn Lục Nhĩ là "vô minh", hiểu biết mọi sự, nhưng không phải nhờ tư duy và tự nghiệm mà thông qua 6 cái tai (nghe được tam giới, quá khứ vị lai).

Cuộc chiến của Ngộ Không và Lục Nhĩ vì thế là cuộc chiến của trí tuệ tự nghiệm và trí tuệ học tập (lắng nghe).

Thế tại sao Lục Nhĩ lại có định hải thần châm và vòng kim cô?

Vậy thì phải xem vòng kim cô là gì và định hải thần châm là gì.

Định hải thần châm này không phải là tầm thường! Người tu luyện Phật gia và Đạo gia, đều nhấn mạnh vào chữ “định”. Gọi là “định năng sinh huệ”. Kỳ thực, cụm từ “nhất định” các kiểu mà ngày nay ta vẫn dùng vốn bắt nguồn từ yêu cầu "nhập định" trong tu tập. 

Đao thương thì cũng tương tự như công phu ngoại gia, không thể giải quyết vấn đề căn bản. Thạch Hầu kiếm báu vật ở Long Cung, thực ra là giải quyết vấn đề căn bản về mặt phương pháp, kết quả tìm được Pháp bảo là “định”. Trong tĩnh công của khí công, thì chính là đả tọa, nhập định, “định hải thần châm” này sau là vũ khí chủ yếu để hàng yêu phục ma, cũng chính là lấy “định” để ức chế các chủng can nhiễu trong tu luyện.

Điều này cũng tương tự với Vòng kim cô, vốn là để kiềm chân trí tuệ "bay nhảy như khỉ", cũng là một phép tịnh.

Lục Nhĩ My Hầu mặc dù có được mọi trí tuệ thông qua 6 tai (nghĩa là nghe - đọc - hiểu từ kinh nghiệm người khác), nhưng cũng có khả năng biết được tầm quan trọng của "định". Thậm chí, nếu như ta nói rằng Lục Nhĩ còn biết về "định" rõ hơn Ngộ Không, chắc cũng không có gì quá đáng cả!

Dĩ nhiên, biết là một chuyện, còn hiểu và ngộ, e rằng lại là chuyện khác.

Chuyện mà một con khỉ "vô minh", biết nhiều nhưng ngỡ mình đã ngộ, muốn tranh đoạt sự tồn tại với một trí tuệ khác, không đời nào hiểu được.

Bạn biết đấy! Những gã mọt sách luôn nghĩ rằng mình thực sự vĩ đại nhờ những hiểu biết sách vở và sự tán dương của những con mọt sách khác.

Điều này có nghĩa là, đó không đơn giản là một cuộc chiến, và Lục Nhĩ chắc chắn phải bị đánh chết theo đúng triết lý Phật giáo: Ngộ Không - trí tuệ thuần nhất và không câu chấp - cần phải tự mình đánh chết cái bản ngã vô minh, BỊ TẠO RA TRÍ TUỆ (chứ không phải có được trí tuệ) nhờ 6 tai. Chỉ có như thế mới có thể "kiến tánh thành phật" được. Hơn nữa, đã đánh là phải dùng "định" (định hải thần châm) mà đánh. Cái sự vô minh của một kẻ giàu kiến thức như Lục Nhĩ, suy cho cùng không thể tiêu diệt bằng bất kỳ thứ gì khác đại loại như tranh luận, mà phải bằng phép "định tuệ".

Nền văn hóa thích khoe mẽ và khoác lác

Còn cái mà người viết (Người TQ) nêu ra, hoàn toàn là 1 lối tư duy cố tình gán ghép Tây Du Ký với Phong Thần - niềm tự hào ảo tưởng của người Tàu rằng tất cả nền văn minh trong vũ trụ đều từ Hoa Hạ (Hồng Quân) mà ra. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy, thuyết này chỉ có thể "nghe có lý" nếu tin rằng Thích Ca chính là một phần của Phong thần, nghĩa là ông ta luôn là 1 phần của cuộc tranh đoạn quyền lực tam giới. Điều này hết sức nhảm nhí! Nhìn vào Phong thần xem! Đa Bảo dù là đại đồ đệ của Thông Thiên, nhưng chả là cái đinh gì trong mắt 6 Thánh Nhân cả! Làm quái gì mà bỗng dưng thành 1 vĩ nhân được toàn thể tam giới vị nể vậy?

Nhưng ngay cả khi "vác" Phong thần vào mà diễn dịch, thì xin lỗi chứ ông tác giả này chắc chắn chưa đọc hết Phong thần đã bày đặt chém gió! Thích ca trong Phong thần là Đa Bảo chứ đếch phải Chuẩn Đề hay Tiếp Dẫn (A-di-đà), ổng cũng chẳng có tí thù hằn nào với Chuẩn Đề (tác giả vu thành Bồ đề lão tổ) kể từ khi bước vào Phật Giáo cả! Nghe có vẻ thốn, nhưng đừng nói Đa Bảo vào Phật giáo để "hãm hại" Chuẩn đề chứ?Rồi giả như ổng có định hãm hại Chuẩn đề thật, thì chẳng việc gì phải hao tâm tổn sức nuôi NK cho lớn, dạy NK cho khôn rồi đập vỡ mặt báo thù như vậy cả! Chuẩn đề từng nuôi được cả Khổng Tuyên và Đại bàng: 2 nhân vật mà 1 người dùng nửa sức cũng đủ đánh tan 12 vị kim tiên thần thánh, NK chưa tới 1000 năm công lực, đánh với Dương Tiễn cũng đã khóc lên khóc xuống, đáng vào đâu mà tiếc? Bỏ công lớn, thu lợi nhỏ. Hóa ra Đa Bảo ngu đến vậy.

Một hướng nhìn khác nếu như bạn vẫn thích Phong thần và tin rằng, Bồ đề lão tổ thực ra là Thông Thiên, còn Đa Bảo kỳ cùng là muốn thoát khỏi sự ám ảnh của sư phụ bằng cách tiêu diệt đệ tử - sư đệ của mình là NK. Ầy! Thế rõ ràng là không hiểu mối quan hệ tốt đẹp của Đa Bảo với Thông Thiên rồi! Thêm nữa, giả như Đa Bảo là người có tâm địa, ông sẽ thích chiêu dụ "đứa trẻ ngỗ ngược" do sư phụ "đem con bỏ chợ" về cho mình hơn là mất công bày kế giết chết nó. Chỉ có thằng ngu mới khước từ chiêu dụ một tài năng cho kế hoạch thống trị tam giới vĩnh hằng của mình.

Túm lại, tiểu nhân luôn thích đo lòng quân tử như thế đấy!

Trúc Phong

Đăng nhận xét

0 Nhận xét