Vì sao tôi thích Trump

Cách đây khoảng non một năm, tôi có đọc một cuốn sách, trong đó có một ý tưởng khá đáng yêu, đại để thế này:

- Họ mang ra trước một đám đông ngẫu nhiên một con heo, rồi thực hiện khảo sát ý kiến hơn 3000 người xem cân nặng của con heo đó là bao nhiêu.

- Cũng con heo đó, họ yêu cầu 30 người có thâm niên trong nghề buôn heo dự đoán về cân nặng.


- Kết quả khảo sát là, tôi không nhớ chính xác về các con số, nhưng kết quả trung bình của đám đông không có chuyên môn là chính xác hơn kết quả trung bình của 30 người buôn heo. Thậm chí, người dự đoán tốt nhất trong nhóm các chuyên gia cũng không chính xác bằng người tốt nhất bên nhóm bên kia.

Nhóm khảo sát còn tiếp tục làm thêm những nghiên cứu về các lĩnh vực khác để chứng minh rằng đám đông ngu muôi thực ra có nhiều trí tuệ hơn những học giả uyên thâm nhất. 

(Điều này làm cho những người say mê cuốn “Tâm lý học đám đông” của Gustave Le Bon bị chấn động! Tất nhiên, trí tuệ đám đông trong các trường hợp này, và tâm lý đám đông theo nghĩa đích thực là đám đông kiểu Le Bon là hai chuyện khác nhau, nhưng thứ uyên nguyên đó không hợp với câu chuyện này)


Nhiều người đã cho rằng, chuyện Hillary Clinton không thể đắc cử là một sai lầm của người Mỹ. Nhưng thực tế thì có khoảng một tỷ ba trăm năm mươi triệu bốn trăm mười ba nghìn hai trăm lẻ một lý do để khiến nhiều hơn năm mươi phần trăm những người lắng nghe, những người ít bị tác động bởi truyền thông hơn, phải lựa chọn gã tỷ phú mặt đỏ, thay vì người đàn bà nổi tiếng nhất hành tinh. Một vài trong số đó, như người ta nói, là sự luân phiên cầm quyền của các đảng, là tâm lý bạo loạn sau 8 năm dịu dàng đằm thắm dưới thời Obama, và thêm vào đó, là sự sợ hãi nhất định đối với những thứ “đầu tiên” nằm trong lòng những người chỉ vừa mới làm cách mạng tám năm trước… Nói chung, giống như cái ví dụ ở trên, tôi tin rằng, chẳng bao giờ người Mỹ sai! Có chăng là, lựa chọn này là phù hợp với họ!

Nhưng chúng ta chẳng rỗi rãi để nói về chuyện đúng sai! Thứ mà tôi thích nói ở đây, đơn giản là sự hấp dẫn của một gã ngốc, và tại sao một gã ngốc lại hấp dẫn hơn một người thông minh!


“Tử viết: “Xảo ngôn lệnh sắc, tiển nhân hỉ” (Thầy nói: Sắc mặt xởi lởi, nói lời toan tính, là kẻ có ít lòng nhân”

Cho nên những gã ngốc nói những lời thô bỉ thường được thích hơn người thông minh nói điệu ngọt ngào. Đó là lý do rất nhiều cô gái thông minh không thể hấp dẫn bằng một cô gái ngốc nghếch, hoặc ngược lại ở giới tính bên kia, khi những gã ngổ ngáo được yêu nhiều hơn những người lịch lãm. Con người ta đều là những sinh vật hoang dại si mê những trải nghiệm xốc nổi thay vì đạo đức, và vì thế, sự si mê đó chỉ có thể bị ẩn giấu nhiều hay ít bằng những chuẩn mực đạo đức mà họ học được mà thôi!


Một điều thứ hai cũng quan trọng không kém là, khác với một Clinton tiếp tục khẳng định về một nước Mỹ thiên đường, Trump đi ngược lại những tiền đề đã đưa Obama lên vị trí tối thượng: Nước Mỹ không phải người hùng có lòng thương bao la! Nước Mỹ vĩ đại, xứng đáng được thần phục và không chấp nhận hi sinh vì bất kỳ ai khác trừ chính mình.

Thứ suy nghĩ này, vô tình hoặc hữu ý, giống như cái cách người ta say mê motif nhân vật sở hữu trí tuệ bá đạo, sinh sống trong điều kiện bị chèn ép vô cùng ngặt nghèo, nhưng vượt thoát khó khăn một cách ngoạn mục và trêu đùa những kẻ mạnh hơn bằng những trò nửa lưu manh, nửa trí tuệ, khiến người Mỹ cảm thấy vô cùng kích thích!

Sau tám năm dài sống cùng Obama để thành đất nước bác ái, mơ mộng về những điều toàn hảo và khao khát bảo vệ thế giới như những người anh hùng trong truyện tranh, người Mỹ cần thứ gì đó thuộc về mình hơn, ngạo nghễ hơn để vực dậy chính mình sau những năm tháng đóng vai chính diện (ít nhất là trên phương diện diễn thuyết). Giống như khi người ta chán Trương Vô Kỵ, tất yếu sẽ chuyển sang si mê Vi Tiểu Bảo, thứ người ta cần, là trêu chọc và khiến cả thế giới phải nép mình vì những hành động nửa ngoan độc, nửa hài hước của đại diện cho trái tim họ. Người ta gọi đó là tâm lý của những kẻ mạnh phải đóng vai nhược tiểu, một kiểu tâm lý hoàn toàn đối nghịch với AQ, dù hoàn cảnh là tương tự nhau


Cũng vì thế cho nên, trong khi khi Clinton mực thước và sắc sảo, Trump lại ngổ ngáo và hoang dại. Clinton nói Trump quá xốc nổi để làm chính trị. Trump nói Clinton chuẩn bị quá kỹ cho các bài tranh luận. Clinton cười nhạt mỗi khi Trump cướp lời. Trump phản ứng quyết liệt mỗi khi Clinton nói sai ý mình... Người Mỹ lại bỏ phiếu cho Trump, thay vì một con cáo già chính trị như Clinton.


Tôi không phải là một người quá say sưa để biết Trump hay Clinton đã làm gì trong suốt chiến dịch. Những thứ tôi biết chỉ đơn giản là những thứ vô tình đập vào mắt mình mỗi khi đi dạo trên các trang mạng xã hội. Nhưng tôi thích cách mà tân tổng thống của nước Mỹ làm, nhiều hơn cách mà người đàn ông da đen giỏi diễn thuyết từng làm cách đây 8 năm, hay sự sắc sảo của người đang sẵn sàng làm một cuộc cách mạng giới tính: Đơn giản là những thứ vô cùng cực đoan, vô cùng ích kỷ, vô cùng đậm đặc phong cách “tà đạo”, nhưng ngạo mạn đầy quyến rũ.

Tôi thích Obama, như mọi người, thích cả Hillary Clinton, như nhiều người, cũng chẳng ưa tham vọng ích kỷ của Trump (tất nhiên sau đó ông ta làm thế nào thì là chuyện của ông ta, và nhất định là tôi chẳng rảnh để mà quan tâm), nhưng tôi biết rằng, cách mà ông ta tiếp cận với chiếc ghế tổng thống là xuất sắc và đầy mị lực hơn (dù có vẻ như không khoa học lắm), và tôi thích điều đó! Người Mỹ rõ ràng cũng thích điều đó, trừ những người bị Hillary Clinton quyến rũ bằng sự sắc sảo của riêng bà!

Xin lỗi Hillary Clinton! Có lẽ, nhiều năm sau nữa, nước Mỹ sẽ sớm có tổng thống nữ đầu tiên, nhưng người đó chắc chắn không phải là bà! Không phải vì bà không giỏi, cũng không phải vì kế hoạch không chu toàn, đơn giản vì bà không hợp thiên thời, và mị lực của bà là không đủ để chiến thắng sự ích kỷ đầy hấp dẫn kia!




Rồi nước Mỹ sẽ sớm có một Bà tổng thống để nói "Yes She can như trong Iron Sky thôi! 

Đăng nhận xét

1 Nhận xét